Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 6282 : Đoàn thị
Ngày đăng: 01:24 20/04/20
Nhất Phẩm Giang Sơn
Tác Giả: Tam Giới Đại Sư
Quyển 6: Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Chương 282: Đoàn thị
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: MeTruyen
- Nghe ý của đại nhân.
Một giọng nói trầm thấp vang lên, là Dương Nghĩa Trinh giống như Ưng Nhất, xuất hiện bên cạnh hắn:
- Dường như trước đây đại nhân đã từng đến Đại Lý rồi sao!
- Tổ tiên ta đã từng tới đây rồi.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Có lẽ kiếp trước của ta là người Đại Lý.
- Đại nhân lại biết kiếp trước của mình sao?
Người Đại Lý đều tin vào Phật giáo, vì vậy nên Dương Nghĩa Trinh cũng tin vào thuyết luân hồi.
- Ha ha…
Trần Khác chỉ cười, không trả lời.
- Ngày mai sẽ đến thành Đại Lý.
Dương Nghĩa Tinh lơ đễnh, nghiêm mặt nói:
- Đại nhân, chúng ta nói chuyện thẳng thắn một chút đi.
- Ta chỉ là Phó sứ, Thế Tử là người tiếp dẫn sứ đoàn.
Trần Khác nhìn phong nguyệt khôn cùng, nói:
- Chúng ta có thể nói chuyện gì đây?
- Đại nhân, minh nhân bất thuyết ám thoại (người đàng hoàng không nói lời ám muội). Đi cả quãng đường này chẳng lẽ ta còn không nhìn ra trong sứ đoàn, người định đoạt không phải là vị Chính Sứ đức cao vọng trọng kia, mà lại chính là đại nhân sao?
Dừng một lát, gã ưỡn ngực ngạo nghễ nói tiếp:
- Mà nước Đại Lý là thiên hạ của Bạch nhân, Dương gia chúng ta lại là gia tộc mạnh nhất Bạch nhân, chuyện gì có được chúng ta ủng hộ thì đảm bảo sẽ thuận buồm xuôi gió!
Cái gọi là “Bạch man” “Ô man” đều là cách gọi miệt thị của người Tống đối với người Đại Lý. Người Đại Lý đương nhiên không thể tự gọi mình như thế, bọn họ gọi Bạch man là Bạch nhân, Ô man là Hắc nhân… Đây không phải là chia theo màu da, mà là phân biệt theo màu sắc trang phục dân tộc.
- Dương công tử đã say rồi.
Trần Khác quay lại liếc gã một cái, nói:
- Sao ta lại nghe nói vương tộc mới là gia tộc Bạch nhân mạnh nhất của quý quốc?
- Cái này…
Dương Nghĩa Trinh không nghĩ tới Trần Khác lại rất hiểu thành phần dân tộc của nước Đại Lý đến như vậy, gã đành phải ngượng ngùng sửa:
- Vương Thượng được tính là tất cả các Vương tộc trong Đại Lý, không phân biệt là Bạch, không phân biệt là Hắc.
Trần Khác khẽ gật đầu, trong lòng tự nhủ:
- Đó chính là chuyện làm cho ngươi cảm thấy chán nản.
Sắc mặt hắn không đổi, nói:
- Tốt lắm, ngươi muốn nói chuyện gì đây?
- Lời này chắc hẳn phải do ta hỏi đại nhân mới đúng.
- Mục đích của chúng ta rất đơn giản.
Trần Khác thản nhiên trả lời:
- Chính là xác định xem Mã Chí Thư có ở trong cảnh nội của Đại Lý hay không.
- Nếu có thì sao?
- Hy vọng quý quốc giao lão cho chúng ta.
Đây vốn là sự lựa chọn giữa trung và nghĩa, Dương Nghĩa Trinh trầm ngâm một lát rồi mới nói:
- Nếu Thiên triều đã phái đặc sứ ngàn dặm xa xôi mà đến, tất nhiên cola đã nắm giữ được chứng cứ xác thực rồi.
Trần Khác hơi gật gật đầu, nói:
- Nhiều chứng cứ cho thấy quả thật lão đang ở trong cảnh nội của Đại Lý.
- Nhưng quý sứ đã rời khỏi Đại Tống một tháng, trong khoảng thời gian này, đủ để cho Mã Chí Thư đã rời đi nơi khác.
Dương Nghĩa Trinh có vẻ vô sỉ đáp lại.
- Nói vậy thì ít nhất là lão đã từng đến quý quốc sao?
- Đúng vậy.
Dương Nghĩa Trinh gật đầu nói:
- Không dám dối gạt đại nhân, Mã tộc là một trong ba mươi bảy tộc Hắc nhân, hơn nữa Mã tộc còn là tộc mạnh nhất.
Dừng một lát, Dương Nghĩa Trinh mới nói tiếp:
- Hơn nữa, năm đó, từ sau khi phụ thân của Mã Chí Thư bị giết, lão đã hoàn toàn dựa vào thế lực của Hắc nhân mà đoạt lại Tây Bình đấy.
- Sau khi trở thành bại binh, lão đã dẫn theo rất nhiều đồng tộc tới đây, Đại Lý chúng ta vốn không muốn tiếp nhận lão, nhưng dưới sự che chở của thủ lĩnh ba mươi bảy tộc Hắc nhân, bọn họ vẫn để lại nền móng của Mã tộc ở đây.
- Sự thẳng thắn của ngươi thật sự làm ta rất bất ngờ đó.
Trần Khác hiện lên vẻ mặt khen ngợi, nói:
- Có thể được xưng là người công bằng, thẳng thắn rồi.
- Đa tạ Đại nhân đã khích lệ!
Dương Nghĩa Trinh cười nói:
- Nếu lão là kẻ thù của Thượng quốc thì cũng sẽ là kẻ thù của Dương thị ta. Hiện giờ, nếu lão đã bị Hắc nhân đuổi đi thì thôi, còn nếu lão vẫn ở trong cảnh nội của Đại Lý ta thì chúng ta tất nhiên sẽ hiệp trợ Thượng quốc bắt lão quy án.
- Phần tâm ý này của Thế tử, hạ quan xin nhớ kỹ trong lòng.
Trần Khác gật gật đầu nói: truyện copy từ tunghoanh.com
- Ta tin rằng có Thế tử hiệp trợ, việc này của chúng ta sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Tương lai sau khi về nước, ta nhất định sẽ xin Hoàng thượng trọng thưởng cho Dương gia!
- Chỉ cần Thượng quốc biết ở vùng trời phía nam này vẫn còn có thần tử Dương thị chúng ta trung thành và tận tâm, hàn gia đã có thể mãn nguyện rồi.
Dương Nghĩa Trinh đầu tiên là cám ơn, sau đó ân cần nói:
- Đại Lý về đêm rất lạnh, Đại nhân nên vào khoang thuyền nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.
- Ta đứng đây một lúc.
Trần Khác cười nói:
- Đây thật sự là một quốc gia khiến cho người ta cảm thấy được yên bình.
- Vậy ta không tiếp tục quấy rầy đại nhân nữa.
Dương Nghĩa Trinh khom người thi lễ rồi lui ra.
Trần Khác không đợi bao lâu, chỉ một lúc sau đã có một người đi ra từ trong bóng tối, không cần nhìn cũng biết đó là Cao Thăng Thái kia.
- Lúc nãy ngươi cũng dám nói như vậy, không sợ da trâu thổi to quá thì sẽ bị nổ sao, chẳng lẽ không có cách nào khác sao?
- Làm gì còn có cách nào nữa, ai bảo Đại Tống của chúng ta không có thực lực.
Trần Khác khoanh tay lại rồi nói:
- Cũng may quân thần Đại Lý đều có mục đích riêng của mình cần phải đạt được, vì vậy bọn họ bị chia năm xẻ bảy, cũng không có can đảm lấy cứng đối cứng với Đại Tống ta.
Nói xong, hắn lại cười khổ một tiếng:
- Trong tay mọi người đều là mấy thanh chiêu bài đã mục nát cả rồi, không đủ cứng rắn nữa, chỉ có thể dùng cách “Ngươi lừa, ta gạt”, xem ai lừa dối được ai mà thôi!
- Ngươi nói mười ngày sau sẽ có kết quả như thế nào?
Vương Khuê hỏi:
- Bọn họ có thể nói với chúng ta là Mã Chí Thư đã bỏ chạy không?
- Cao Trí Thăng kia khẳng định đang hy vọng như vậy, nhưng Đoàn Tư Liêm và Dương Doãn Hiền chẳng lẽ sẽ đồng ý phối hợp với lão sao? Ta không thấy thế.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Nói trắng ra thì nếu ba người quân thần Đại Lý này đoàn kết một lòng, chúng ta thực sự cũng không có biện pháp nào.
- Bọn họ có thể đồng lòng đối phó với người ngoài không?
Vương Khuê hỏi.
- Sẽ không đâu.
Trần Khác rất khẳng định nói:
- Vương công, ba nhà này nhìn như cân sức ngang tài, hình thành nên thế chân vạc, nhưng trên thực tế thì nếu không có ngoại lực quấy rối, kết quả cuối cùng tám phần mười là Cao gia sẽ thắng… Dương gia và Đoàn gia có mối thù truyền kiếp. Chỉ cần Cao gia không có hành động thiếu suy nghĩ, hai nhà kia sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau. Đến lúc đó bất kể ai thắng ai thua thì thực lực của Bạch man đều sẽ suy giảm rất nhiều, Ô man sẽ trở thành mạnh nhất. Đến lúc đó, bất kể là việc uy hiếp thiên tử, ra lệnh chư hầu hay là thay thế hẳn vị trí Thiên tử, đều tùy ý của Cao gia rồi.
- Đúng vậy.
Vương Khuê gật đầu nói:
- Nói rất đúng.
- Điều này, người ngoài như chúng ta nhìn một cái là có thể hiểu được, Đoàn thị và Dương thị cũng không phải là không biết, nhưng Dương thị đã vất vả, khó khăn để đi được tới như ngày hôm nay, làm sao bọn họ có thể từ bỏ ý định được? Chẳng lẽ vẫn tiếp tục cúi đầu xưng thần với Đoàn thị? Hiển nhiên là không thể! Cho nên chúng ta xuất hiện lúc này, đối với Dương gia mà nói thật sự giống như cơn mưa giữa ngày hạn. Bọn họ khẳng định sẽ muốn mượn cơ hội này để phế bỏ Cao thị, từ đó có thể chuyên tâm tranh bá với Đoàn thị.
Đêm đó, trong thuyền đi trên Nhị Hải, những lời Dương Nghĩa Trinh kia nói không ngờ đã làm bại lộ ý đồ này của Dương gia.
- Đối với Đoàn gia lại càng như vậy, Cao-Dương hai nhà đều mơ đến ngai vàng của gã, chẳng lẽ lại không mượn cơ hội này để mưu họa một phen?
Trần Khác vẫn không biến sắc, tiếp tục phân tích:
- Đợi đến khi chúng ta vừa đi, gã cũng chỉ có thể ngồi xem thế cục lại bị tổn hại thêm một bước. Ngài nói, bọn họ có thể một lòng được sao?
- Không thể!
Vương Khuê bị thuyết phục rồi, cười cười nói:
- Vậy chúng ta sẽ chờ mười ngày sau xem sao.
Trong Hoàng cung Đại Lý.
Ngay trước mặt Tống sứ thì Đoàn Tư Liêm xưng Vương, nhưng khi Tống sứ không có ở đó, gã đã sửa thành Hoàng thượng.
Nhìn hai lão quyền thần, gã nói:
- Lời của Tống sứ, các ngươi đều đã nghe rõ. Vì một Mã Chí Thư mà phải đối nghịch với cả Đại Tống triều, điều này đáng sao?
Lời này đương nhiên là nói cho Cao Trí Thăng nghe, lão không nhanh không chậm đáp:
- Nếu Mã Chí Thư chỉ là một người thì lão thần sẽ lập tức giao lão cho Tống sứ. Nhưng mấy năm nay lão ở Đặc Ma Đạo nghỉ ngơi dưỡng sức, tập trung tộc nhân lên tới năm sáu ngàn người, trong đó quân đội có thể chiến đấu đã lên tới hơn hai ngàn người. Hơn nữa còn có bảy tám ngàn Mã binh của Mã tộc, đây là gần một vạn binh lính đó. Thêm vào đó, Mã binh còn dũng mãnh thiện chiến, dựa vào vạn người không thể tiến vào trong sơn trại của bọn họ, Bệ hạ tính xem cần bao nhiêu người để tiễu trừ chúng?
- …
Đoàn Tư Liêm nhìn Dương Doãn Hiền, Dương Doãn Hiền liền nói:
- Nào có đáng gì? Ba nhà chúng ta xuất ra mười ngàn binh, bất ngờ đánh lão. Ta cũng không tin Mã tộc có thể vì một mình Mã Chí Thư mà lại muốn huyết chiến với chúng ta.
Đây đúng là kế khả thi, nhưng đối với Cao thị sẽ là sự đả kích quá mạnh… Không chỉ có Mã tộc sẽ hận chết Cao gia, các bộ tộc còn lại cũng sẽ không tín nhiệm một kẻ đã bán đứng thủ lĩnh của mình.
Lòng người tan thì đội ngũ làm sao có thể đứng vững? Đây là khổ não lớn nhất của Cao Trí Thăng… Ba mươi bảy bộ tộc Ô man, từ nhân số đến sự dũng mãnh thì Bạch man không thể nào sánh kịp, kể cả Dương thị và Đoàn thị liên hợp lại cũng không phải là đối thủ. Nhưng tại sao thống trị Đại Lý vẫn cứ là người Bạch man chứ không phải là người Ô man? Đáp án là trong ba mươi bảy bộ tộc này, đỉnh núi san sát, mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, gặp chuyện thì không thể kết thành một thể, đương nhiên không thể nào chung sức được.
Giữa một đám hộ vệ vây quanh, Cao Trí Thăng rời khỏi ngự thư phòng, lên xe ngựa. Cao Thăng Thái lập tức đóng cửa xe, ngồi trước mặt lão hỏi:
- Phụ thân, đàm phán ra sao rồi?
- Dương Doãn Hiền cũng theo Đoàn Tư Liêm tạo áp lực, muốn chúng ta giao người.
Cao Trí Thăng thở dài nói:
- Lúc trước ta nhất thời có tham niệm, tiếp nhận Mã Chí Thư, vốn tưởng rằng sẽ như hổ thêm cánh, ai ngờ lại rước lấy thiên đại phiền toái này.
Nói xong, lão lại tiếp tục nói cho nhi tử nghe cái tin Tống triều đã tập kết quân đội ở Tây lộ Quảng Nam.
- Nếu như chỉ vì mầm họa này kéo theo chúng ta phải chết thì thật không đáng chút nào.
Cao Thăng Thái hạ giọng nói:
- Bất quá, địa vị của lão trong Mã tộc rất cao, chúng ta cũng không nên làm quá tuyệt tình, bằng không thì lão sẽ bỏ trốn tới Bồ Cam.
Bồ Cam chính là Tây bộ Miễn Điện (Myanmar), thuộc vùng biên giới phía đông của Đại Lý.
- Cũng chỉ có thể như thế.
Lão trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu nói:
- Bên phía Tống sứ thì vi phụ không tiện ra mặt. Chín ngày sau, con thay ta mở tiệc chiêu đãi bọn họ một chút, rồi nói tình hình Mã Chí Thư đã chạy trốn, sau đó tăng gấp mười lần số tiền định biếu ban đầu lên, lúc này đã đến lúc phải đánh nước rút rồi.
- Cái giá phải trả thực sự quá lớn.
Cao Thăng Thái chán nản nói.
- Có thể tiễn bước đám ôn thần này đi được thì chúng ta có hao phí thêm nhiều tiền hơn nữa cũng vẫn đáng. Ta thấy Đoàn Tư Liêm còn chưa chết ý niệm quy thuận Tống triều ở trong đầu, hôm nay gã lại mặc một bộ áo choàng của người Tống để gặp khách, điểm tâm tư này của gã chẳng lẽ còn giấu được ai? Nếu thật sự để gã quy thuận được với Tống triều thì người được ngồi nhìn hai hổ đấu nhau cũng không phải chúng ta nữa rồi.
- Chuyện này chắc hẳn là Dương gia còn gấp hơn chúng ta ấy.
- Đúng vậy, nếu Đoàn gia dựa được vào Tống triều thì Dương Doãn Hiền làm sao có thể tiếp tục diễn vở tuồng khôi phục ngai vàng của lão?
Cao Trí Thăng vuốt cằm nói:
- Xét về điểm này thì chúng ta và Dương gia là nhất trí. Vì vậy cho nên chúng ta vẫn cứ phải tiếp tục giả bộ làm người tốt, để mặc cho hai phụ tử Dương Doãn Hiền ra tay giải quyết vấn đề này đi.
Trong Hoàng cung, sau khi tiễn hết các lộ thần tiên đi khỏi, Đoàn Tư Liêm khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, tay lần tràng hạt, chìm vào trầm tư.
Lý do gã hy vọng dựa được vào Đại Tống triều càng sớm càng tốt chính là vì cảm giác sợ hãi từ tận trong xương tủy này… Mặc dù xưa nay Hoàng đế Đại Lý cũng không thể duy ngã độc tôn, nhưng sống uất ức như gã thì thật sự là chỉ có một không hai. Vì vậy, ngai vàng Hoàng đế không nên là gã ngồi lên.
Ngôi vị Hoàng đế Đại Lý kế thừa cũng từng trải qua một giai đoạn giống như điển tích “Chúc ảnh phủ thanh” giống như Tống triều. Khai quốc Thái Tổ Đoàn Tư Bình trong quá trình giành chính quyền lại quá nể trọng đệ đệ Đoàn Tư Lương, kết quả thành ra quyền bính của Đoàn Tư Lương trở nên quá lớn. Tới khi Đoàn Tư Bình vừa chết, Đoàn Tư Lương lập tức cùng với Đổng thị mượn cớ phế đi chất tử của mình, sau đó tự mình lên làm Hoàng đế Đại Lý.
Từ sau khi Đoàn Tư Lương lên ngôi, đế vị luôn do nhất mạch của Đoàn Tư Lương truyền lại, tử tôn của Đoàn Tư Bình đương nhiên cũng giống như tử tôn của Thái Tổ Hoàng đế, luôn luôn bị xa lánh và đề phòng đủ đường.
Cho tới khi ngai vàng bị rơi vào tay Thiên Minh Hoàng đế Đoàn Tố Hưng, vì lý do “Cả ngày buông thả, hoang dâm vô độ” nên kết quả đã bị tướng quốc Cao Trí Thăng phế bỏ, sau đó đưa huyền tôn của Đoàn Tư Bình – chính là Đoàn Tư Liêm lên làm đế. Từ đó, Đế hệ lại một lần nữa quay về nhất mạch của Thái tổ.
V