Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 6284 : Ám sát

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


- Đúng là ý này.

Lã Huệ Khanh bị thuyết phục rồi, gật đầu nói:

- Nếu khai chiến, Cao gia nhất định sẽ làm như vậy.



Trần Khác gật đầu nói:

- Nhưng sự có mặt của chúng ta, sẽ làm cho Cao tướng quốc bất an. Ông ta khẳng định sẽ rất lo lắng, Đoàn Tư Liêm ngược lại sẽ mượn binh của chúng ta, đến lúc đó thực sự đem quân đội Đại Tống dẫn vào Đại Lý, ông ta đã “ăn trộm gà còn mất nắm gạo” rồi.



Huệ Khanh hỏi:

- Ông ta sẽ làm sao?



- Loại bỏ nhân tố không ổn định.

Trần Khác bình tĩnh nói:

- Tốt nhất nếu tình huống buộc phải lấy được ủng hộ của chúng ta, ít nhất cũng phải khiến Đoàn Tư Liêm không thể trông cậy vào chúng ta…



- Ngươi thật là rung chà cá nhảy a!

Lã Huệ Khanh cười khổ nói:

- Phải coi chừng sự an toàn của mình rồi, tuy rằng Cao gia cũng tốt, Dương gia cũng thế, cũng không dám đắc tội với ngươi. Nhưng chúng ta nếu liên lụy quá sâu, khó bảo đảm được là bọn họ sẽ chó cùng dứt giậu.



- Ừ

Trần Khác gật đầu nói:

- Ta sẽ chú ý.





Hoàng cung Đại Lý, Minh Nguyệt công chúa đem điều kiện của Trần Khác chuyển cáo lại cho huynh trưởng.



Đoàn Tư Liêm mặt mày ủ rũ nói:

- Tuy nói lý lẽ là như thế, nhưng đây không phải là gây khó khăn cho ta hay sao? Hai tên này, đã đem lời cảnh cáo nói từ trước rồi. Trừ phi ta cùng bọn họ cãi nhau rồi trở mặt, nếu không ta như thế nào có thể ban ra dụ lệnh này?



- Thứ lỗi cho tiểu muội nói thẳng.

Minh Nguyệt công chúa mặt phấn nén giận nói:

- Muội thấy Tống sứ kia cũng không có ý tốt gì. Nói không chừng chỉ mong sao chúng ta vừa bắt đầu loạn là bọn họ nhân cơ hội đục nước béo cò ngay.



Tư Liêm gật đầu nói:

- Điều này cũng là bình thường.



- Vậy đại ca vẫn muốn quyết tâm theo chân bọn họ rời đi?



- Ta hạ quyết tâm không khó, nhưng phải cam đoan không để cho bọn họ thành khỉ đùa bỡn.

Đoàn Tư Liêm than nhẹ một tiếng nói:

- Nếu chẳng may hoàng đế Tống triều không đồng ý sắc phong thì làm sao bây giờ? Nếu chẳng may quân đội của bọn họ không kịp cứu viện thì làm sao bây giờ? Nếu chẳng may Dương gia và Cao gia đạt được thỏa thuận thì xử lý làm sao?



Thấy huynh trưởng trăm điều băn khoăn, Minh Nguyệt công chúa vừa đau lòng, lại có chút tức giận nói:

- Ca ca lúc trước có nói, nếu chúng ta cái gì cũng không làm thì cũng chỉ có thể hoặc là bị Dương gia diệt tộc, hoặc là trở thành con rối của Cao gia. Tình huống đã không thể vãn hồi lại được như vậy rồi, vì sao không dám đánh cuộc lần này?



- Chờ một chút, chờ một chút…

Đoàn Tư Liêm khổ sở nói:

- Tống sứ vẫn còn ở Đại Lý, còn có vài ngày, để cho ta suy nghĩ thật kỹ.





- Đại ca…



- Muội muội ngoan.

Đoàn Tư Liêm mỉm cười nhìn nàng nói:

- Mấy ngày nay làm phiền muội lo lắng cho Tống sứ kia chu toàn một chút, phải cố gắng moi ra được sự thật từ hắn, thì chúng ta mới có thể nắm chắc được.



- Không cần đại ca chỉ bảo.

Minh Nguyệt công chúa gật đầu nói:

- Muội cũng biết nên làm thế nào.







- Đoàn Minh Nguyệt nha đầu kia đi gặp Tống sứ?

Bên trong Thái Sư Phủ, Dương Doãn Hiền nét mặt già nua, âm trầm như nước nói.



Dương Nghĩa Trinh gật đầu nói:

- Thám tử nói, cô ta không chỉ đi Lễ Tân quán, mà còn cùng Tống triều phó sứ ở nội viện một hồi lâu.



‘Xoảng’ một tiếng, Dương Doãn Hiền đập tan chén trà, giọng căm hận nói:

- Xem ra Đoàn gia đã quyết tâm, muốn trở thành nô tài cho Tống triều rồi!



- Bọn họ không có lựa chọn nào khác.

Dương Nghĩa Trinh hạ giọng nói:

- Phụ thân không cần tức giận. Đoàn Tư Liêm đã là kiềm lư kỹ cùng rồi (châm chọc một ít kẻ tốt mã dẻ cùi, miệng cọp gan thỏ, không đức vô tài), không thể không ra hạ sách này. Nhưng Tống đô Biện Kinh cách xa ngàn dặm, nếu hoàng đế Tống triều đồng ý, triệu tập quân đội xuôi nam, thế nào cũng phải mất thời gian nửa năm sau.

Nói xong cười lạnh một tiếng nói:

- Mà thời gian nửa năm đó, Đại Lý đã sửa thành họ Dương rồi!



- Cái gì gọi là sửa thành họ Dương?

Dương Doãn Hiền rất bất mãn đối với cách chọn từ của đứa con, vỗ án nói:

- Thiên hạ nước Đại Lý vốn là của Dương gia chúng ta đấy, tổ tiên uy phong vô cùng, lật đổ Trịnh thị làm hoàng đế, hùng tài đại lược như vậy, lại bị tên nghiệt chủng Đoàn Tư Bình cấu kết hắc nhân trộm giang sơn của nhà chúng ta. Bọn họ mới chính là kẻ cướp đoạt chính quyền, bọn họ mới chính là tặc tử phản thần.





Dương Nghĩa Trinh vội vàng thừa nhận mình nói sai. Cho dù Đoàn gia vẫn đãi ngộ tốt với Dương gia, ý đồ có thể cảm hóa bọn họ, nhưng con cháu Dương gia từ trước đến nay vẫn coi Đoàn thị là gia thần, bị gia thần soán quyền, cơn tức này bất kể như thế nào cũng nuốt không trôi. Trải qua nhiều thế hệ như vậy, mối thù hận này chẳng những không tan rã, ngược lại càng lúc càng sâu, không thể hóa giải được nữa:

- Nếu chẳng may Đoàn Tư Liêm chó cùng rứt giậu, khư khư cố chấp thì làm sao bây giờ? Cho dù không đem họ Đoàn để vào mắt, nhưng dù sao cũng là hoàng đế Đại Lý, những lời nói ra chính là khuôn vàng thước ngọc, làm thần tử có thể bằng mặt không bằng lòng, nhưng không thế không tuân theo.



Càng chán ghét chính là, đây là ngoại sự, vốn không cần thần tử phối hợp, muốn cho y phá hỏng cũng không phải là sách lược tốt.



- Dù sao sớm đã chuẩn bị xong rồi.

Dương Doãn Hiền giọng căm hận nói:

- Nếu y dám ở trên triều đình nhắc đưa cơ hội này ra, ta sẽ nhân đó trở mặt với y, chúng ta trở về Mưu Thống quận, khởi binh tạo phản!



- Nếu Tống sứ kia kề cà không đi thì làm sao bây giờ?



- Mặc kệ hắn có đi hay không.

Dương Doãn Hiền cắn răng nói:

- Chẳng lẽ Tống triều sẽ giúp Đoàn gia thủ thành hay sao? Chiếm được thành Đại Lý, chúng ta cũng hướng Tống triều xin phong, cống nạp một số tiền lớn, Đoàn Tư Liêm cũng không phải là con của bọn họ, ai làm hoàng đế Đại Lý, đối với họ đều như nhau cả! Cũng không tin là bọn họ gây trở ngại thì chúng ta không vượt qua được.



- Phụ thân nói rất đúng.

Dương Nghĩa Trinh gật đầu nói:

- Muốn động thủ thì phải nhanh lên, thừa dịp tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta đang chờ đợi Tống sứ rời khỏi rồi mới hành động, hiện tại động thủ, còn có thể gây nên xuất kỳ bất ý.







Doãn Hiền vuốt cằm nói:

- Vi phụ không lo lắng Tống sứ, duy nhất lo lắng vẫn là Cao gia. Ô man ba mươi bảy bộ phận a…



- Cao Thăng Thái đối với kế hoạch này rất động tâm, còn nói hoàng đế đáng lẽ ra chính là Dương gia chúng ta, làm như vậy ai cũng không nói được lời gì. Con nghĩ, về phương diện này ít nhiều có ý của cha trong đó.

Dương Nghĩa Trinh nói:

- Hơn nữa chỉ cần chúng ta nhanh chóng từ phía tây Nhị Hải đưa quân thẳng xuống dưới, tiến thẳng tới thành Đại Lý, đem toàn gia Đoàn thị một lưới bắt hết, đến lúc đó sĩ khí quân tiên phong đang thịnh, không tìm đến nhà y thì thôi, Cao gia còn dám cản trở chúng ta?







Quân đội của Bạch Man, mặc dù không hung hãn không sợ chết bằng Ô Man, nhưng từ trang bị cho đến huấn luyện, đều mạnh hơn Ô Man rất nhiều. Nếu thực sự là đánh nhau, ai thắng ai thua còn chưa biết được, đây cũng là nguồn gốc chủ yếu để Cao gia có thể tin tưởng. Dừng một lát, Dương Doãn Hiền buồn bã nói:

- Con và bên Thổ Phiên, còn liên hệ chứ?



- Có liên hệ, Mông Đô Vương tử trả lời con, chỉ cần chúng ta đem thổ địa đã hứa giao cho sẽ xuất binh hai vạn, giúp chúng ta một tay.







- Cấp! Đại Lý bốn nghìn dặm quốc thổ, cấp nổi!


- Cũng chỉ có thể như thế…

Cao Thăng Thái cũng thở dài, hiện tại việc gấp gáp cần xử lý, chính là không cho quân Tống có cớ để xâm lấn.



Hai cha con đang nói chuyện thì bên ngoài thị vệ bẩm báo, hoàng đế cũng tới.



Cao Thăng Thái xốc lên bức màn, liền nhìn thấy Đoàn Tư Liêm được đưa vào trong Lễ Tân quán. Mới vừa rồi bọn họ còn bị chặn ở ngoài cửa, Đoàn Tư Liêm lại được đi vào, sự khác biệt này khiến phụ tử Cao gia cả hai đều có sắc mặt rất khó coi.





Hôm sau lâm triều, Kinh Doãn thông báo việc Tống sứ bị tập kích tối qua. Rất nhiều quan viên không hề hay biết gì, lúc này mới vỡ lẽ ra tại sao hôm qua lại kiểm tra toàn thành như vậy.



Đương nhiên, nhiều người đã sớm hiểu rõ tình hình, giờ phút này lòng tràn đầy lo sợ, chờ đợi tình thế phát triển.



- Đây là nguy cơ lớn của Đại Lý, quả nhân tuyên bố…

Đoàn Tư Liêm tuy rằng trên mắt vẫn còn thâm quầng, nhưng vẻ mặt lúc này lại vô cùng dứt khoát, khác hẳn ngày xưa, ánh mắt của gã đảo qua các vị đại thần, cuối cùng dừng ở trên hai người Dương, Cao, trầm giọng nói:

- Từ ngày hôm nay trở đi, kinh thành tiến vào tình trạng báo động, đóng cửa thành, điều tra thích khách! Không có mệnh lệnh của quả nhân, bất cứ kẻ nào cũng không được ra khỏi thành.



- Ngay cả lão phu và tướng quốc cũng không được sao?

Dương Doãn Hiền sắc mặt rất khó coi. Mắt thấy sắp phát động rồi, lại xảy ra tình trạng thế này, lão gia này tự nhiên nổi lên lửa giận trong lòng. Hiện tại nghe Đoàn Tư Liêm nói như vậy, không kìm nổi đứng lên phát tác.



- Không phải quả nhân muốn hạn chế Thái sư.

Đoàn Tư Liêm theo thói quen cười bồi giải thích nói:

- Đây là làm cho Tống sứ xem đấy, bọn họ nhất định phải bắt được hung thủ, chúng ta chỉ có thể tận lực biểu hiện rõ thành ý thì mới có thể bình ổn lại được cơn giận của bọn họ.



- Hừ…

Đoàn Tư Liêm lấy Tống sứ đè lão, Dương Doãn Hiền đúng là không còn biện pháp nào, lão vốn có hiềm nghi, nếu giờ la hét ầm ĩ là phải rời kinh, người Tống triều sao có thể không nghi ngờ lão?



- Mặt khác.

Đoàn Tư Liêm đứng dậy trầm giọng nói:

- Phải phái sứ đoàn giải thích về việc này với Đại Tống…



Sau buổi chầu sớm, Dương Doãn Hiền gọi Cao Trí Thăng lại, vẻ mặt âm trầm nói:

- Hình như ta có cảm giác đang bị người tính kế?



- Hoàng thượng không trưng cầu ý kiến của chúng ta, liền tự tiện tuyên bố quyết định ở trên triều.

Cao Trí Thăng sắc mặt cũng khó coi, vuốt râu chậm rãi nói:

- Rõ ràng là đoán chắc chúng ta ném chuột sợ vỡ đồ, nếu nói là không có tính kế thì đến quỷ cũng không tin nổi.



- Y muốn làm gì?

Dương Doãn Hiền dựng râu, trợn mắt nói.



- Ta thấy đây chính là “Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công”.

Cao Trí Thăng thản nhiên nói.



- Bái Công?

Dương Doãn Hiền kỳ quái nói:

- Là người nào?



- Ý của ta là,

Cao Trí Thăng cười khổ nói:

- Y đóng cửa thành, nói là vây bắt thích khách, nhưng trên thực tế là vây khốn chúng ta. Phái sứ đoàn đi giải thích với Đại Tống, nói là đi xin lỗi, nhưng trên thực tế là đi cầu phong.



- A…

Dương Doãn Hiền nhất thời nổi trận lôi đình nói:

- Tiểu tử này chán sống rồi sao? Chẳng lẽ y có khả năng không cho ta ra khỏi thành nửa năm?



- Cho dù địa bàn của Thái sư lớn hơn đi chăng nữa, binh lực của Thái sư nhiều hơn nữa, nhưng thành Đại Lý này vẫn cứ là đất của Đoàn gia đó.

Cao Trí Thăng trắng trợn nói:

- Y nếu thực sự có quyết tâm vây khốn Thái sư thì liệu Thái sư có biện pháp gì?



- Nếu ta quyết tâm phải đi thì y có thể cứng rắn ngăn được ta lại hay sao?

Dương Doãn Hiền âm thanh lạnh lùng nói:

- Tốt xấu gì thì ở đây ta cũng còn có hai ngàn thị vệ.



- Y nhất định sẽ ngăn cản mạnh mẽ.

Cao Trí Thăng thản nhiên nói:

- Giữ được thái sư ở kinh thành thì y mới có thể ăn ngon ngủ yên …



“Phù!”

Dương Doãn Hiền tức giận nhổ một ngụm nước bọt. Lão thực sự hối hận vì đã ở lại để theo dõi tình hình, chứ không cùng đứa con quay trở về ngay, không nghĩ tới lại khinh thường Đoàn Tư Liêm – Kẻ đã chịu uất ức nửa đời người, lại có can đảm giữ mình lại để khống chế.



- Thái sư tự giải quyết chuyện của mình cho tốt đi.

Cao Trí Thăng hiểu “khôn quá hóa ngu”, liền ôm quyền nói:

- Tuy nhiên, Thái sư yên tâm, tiểu đệ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh Thái sư, nếu có gì phân phó, tiểu đệ cho dù vượt qua nước lửa cũng không chối từ.



- Ừ…

Dương Doãn Hiền gật đầu, ôm quyền đáp lễ nói:

- Được nghe ngươi nói những lời này, lòng ta cũng cảm thấy an tâm hơn.



Hầu hạ phụ thân lên xe ngựa, Cao Thăng Thái giọng căm hận nói:

- Đoàn Tư Liêm điên rồi.



- Không nghĩ tới là y lại tính đến nước “cá chết lưới rách”.

Cao Trí Thăng vuốt vuốt chòm râu nói:

- Bây giờ ta hoài nghi, thằng nhãi này căn bản chính là “vừa ăn cướp, vừa la làng”.



- Ý của phụ thân là?

Cao Thăng Thái trừng to mắt nói:

- Thích khách là do y phái hay sao?



- Phản ứng của y quá nhanh,

Cao Trí Thăng buồn bã nói:

- Nhanh đến mức làm cho người ta cảm thấy, như là đã sớm chuẩn bị tốt từ trước.



- Nhưng đây không phải là tự chịu diệt vong sao?

Cao Thăng Thái nói:

- Nếu Tống triều vẫn không đáp ứng phong cống thì y phải làm sao bây giờ?



- Người không có đường lui, thì sẽ không nhìn trước ngó sau nữa.

Cao Trí Thăng chậm rãi nói:

- Hơn nữa ta cũng đoán, đêm qua khi y đi Lễ Tân quán, chắc đã đạt thành hiệp nghị gì đó… Khiến cho y có đủ tin tưởng, Tống triều nhất định sẽ đáp ứng y. Hơn nữa nhất định sẽ xuất binh.



- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?



- Không thể ngồi chờ y vạch trần kết quả, nếu không đến lúc đó, đại kế của chúng ta làm sao có thể thành công được.

Cao Trí Thăng trầm giọng nói:

- Tuy nhiên chúng ta cũng không cần phải làm gì khó khăn lắm, chỉ cần đưa được Dương Doãn Hiền ra ngoài là xong…

Đúng như Cao Trí Thăng đoán, đêm qua trong Lễ Tân quán, Đoàn Tư Liêm quả thật đã đạt thành hiệp nghị với Tống sứ…



Ở trước di thể mặt đen như đít nồi của Trần Khác, ông ta cúi người bái lạy thật sâu rồi lùi về phía sau bước ra khỏi linh đường. Ra đến bên ngoài gặp Vương Khuê lại cúi người chào thật sâu nói:

- Thượng sứ bị ngộ hại tại Đại Lý, tiểu vương thật là có tội!













V