Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 6304 : Phô trương thanh thế

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


Với tư cách là đối thủ lâu năm, người Liêu quốc đối với mười huyện này cũng không còn bao nhiêu hi vọng. Chủ ý của bọn họ là lừa bịp Đại Tống! Không trả mười huyện này đúng không, cũng được, bỏ tiền tiêu tai đi! Mời đem tiền cống hàng năm, từ hiện tại năm mươi vạn lượng tăng lên năm trăm vạn. . . Hiển nhiên, người Liêu quốc cũng cảm thấy lúc trước họ quá dế nhũi (ý nói: giống như con dế nhũi chỉ biết ăn rơm cỏ mục, mùn cưa), yêu cầu hơi ít với người có của này.



Người triều Tống cũng không thể cho số tiền này, lúc trước tiền cống hàng năm là ba mươi vạn, tăng lên năm mươi vạn, đã bị mắng đến máu chó phun đầy đầu. Lần này một hơi tăng tới năm trăm vạn, có lẽ sẽ biến thành trò cười của lịch sử.



Cho nên hai bên gặp nhau lần này rất không thoải mái, lúc Liêu sứ gần đi đã nói rất hung hãn, muốn người Tống đi Liêu quốc cầu bọn họ. Kết quả chưa chạy ra khỏi thành Biện Kinh, liền xảy ra sự cố nghiêm trọng kia, Liêu sứ lập tức phát ngôn bừa bãi, kêu gào nếu không chịu đáp ứng điều kiện của họ, hai bên chỉ có thể sử dụng bạo lực!



Không biết có phải tính cách mềm yếu của quan văn phát tác, quan gia Đại Tống cùng các tướng công không dám nói một câu cứng rắn. Điều này khiến đám quan viên âm thầm suy đoán, Đại Tống. . . hẳn muốn nhẫn nhục dùng tiền mua bình an rồi?



- Chỉ sợ là như vậy...



Trần Hi Lượng thở dài nói:



- Quan gia cùng các tướng công đã không còn nhiệt huyết như năm nào. Trong lòng bọn họ, thiên hạ thái bình, không việc gì làm phiền nhau mới là quan trọng nhất.



- Nhưng đó chỉ là lời nói ngoài miệng của Liêu quốc mà thôi.



Trần Khác hừ lạnh một tiếng nói:



- Con không tin bọn chúng vì báo thù cho một nhân vật nhỏ bé liền phát động chiến tranh.



- Quan gia cùng các tướng công cũng không tin, nhưng ai cũng lo lắng không dám nói lại.



Trần Hi Lượng cười khổ nói:



- hơn nữa, nếu lúc này trở mặt cùng Liêu quốc, thì quá bất lợi cho Đại Tống.



Ông nhìn Trần Khác nói:



- Cho nên, chỗ khó xử của các tướng công, cha cũng có thể hiểu được...



Trần Khác im lặng thật lâu, nhìn cha đã không có cách nào, nói:



- Ngày mai, con muốn đi Chính Sự Đường gặp Phú tướng công, đến lúc đó, xem xem có biện pháp gì không.



- Ừm.



Trần Hi Lượng gật đầu, đến lúc này, không thể bỏ qua một chút hi vọng nào. . . Ngày hôm sau không phải thời gian vào chầu, nhưng Trần Khác vẫn mặc chỉnh tề, ngồi xe ngựa đi vào cửa cung, đem Thủ Điều hôm qua lấy ở Lại Bộ đưa ra, liền được tên lính đưa đến bên ngoài Chính Sự Đường.



Quan viên bên trong đều biết hắn, vội vàng cười mời hắn đi vào, vào phòng ngồi xuống chỗ của mình, Trần Khác nói rõ mục đích đến.



- Trọng Phương huynh chờ một chút, tướng công đang bàn nghị sự.



Đám quan viên cười nói:



- Uống trước chút nước trà, đợi các tướng công đi ra sẽ thông báo cho Trọng Phương huynh.



Đang nói chuyện, Vương Khuê từ bên trong đi ra, nhìn thấy Trần Khác, liền vui mừng cười nói:



- Trọng Phương thật sự đã trở lại!



- Hạ quan bái kiến Chấp Chính.



Trần Khác thi lễ nói.



- Khách khí cái gì, nhanh, vào phòng ta dùng trà.



Vương Khuê cười mời hắn vào chính phòng của mình. Nhờ phúc Trần Khác, ông ta mới được tấn phong, lên tới Tham Tri Chính Sự.



- Trở lại kinh lâu chưa?



Vương Khuê thân mật ngồi xuống cạnh hắn, châm trà cho hắn hỏi.



- Vừa trở về hôm qua.



- Ai, nếu lúc trước ngươi trở về cùng ta thì tốt rồi.



Thấy hắn trở về không một tiếng động, Vương Khuê có chút ái ngại nói:



- Triều đình cùng dân chúng thật sự khiến chúng ta quá vinh hạnh, đội ngũ nghênh đón lúc đó phải dài tới vài dặm. Nói ra, cũng nhờ vào danh tiếng của ngươi đây này.



- Đại nhân nói vui rồi, việc ở Đại Lý, may mắn có ngài lãnh đạo anh minh, hạ quan cùng lắm chỉ là người dẫn đầu tích cực mà thôi.



Trần Khác cười một tiếng, ôm quyền nói:



- Còn chưa chúc mừng đại nhân được tấn phong. . .



- Cái gọi là tấn phong, cùng lắm chỉ là hình ảnh bên ngoài.



Vương Khuê lắc đầu cười cười, nửa thật nửa giả nói:



- Ngoại trừ mệt mỏi chính là mệt mỏi, thật không thoải mái như khi ta còn làm Hàn Lâm Học Sĩ.



Hàn huyên vài câu, Vương Khuê cũng hỏi thăm an ủi chuyện của Lục Lang. Với tư cách là tiền bối Hương đảng, đồng thời là Tham Tri Chính Sự quản lý hình ngục, y cũng có lời nói cho Trần Khác:



- Bây giờ Lục Lang đang ở trong nha môn Hình bộ, không bị nhốt vào ngục, ở trong tiểu viện, ăn uống rất tốt, không người nào dám khi dễ cậu ấy, ngươi không phải lo lắng.



Dừng một lát, ông ta có chút xin lỗi nói:



- Nhưng bản án lần này lại liên quan đến chuyện đàm phán, ta cũng không có cách nào.



Ý của ông ta rất rõ ràng, nếu chúng ta đàm phán thắng, nắm được quyền chủ động, thì huynh đệ ngươi sẽ không có việc gì. Nếu chúng ta đàm phán thua, rơi vào thế bị động, nói không chừng, lúc đó chỉ có thể để Lục Lang cho chúng xử lý.



- Đa tạ tướng công giúp đỡ, hạ quan vô cùng cảm kích.



Trần Khác gật đầu cám ơn:



- Chỉ không biết bây giờ mọi việc đã tiến triển đến mức nào?



- Vẫn còn đang giằng co.



Vương Khuê cũng không dấu hắn, nói:



- Chủ yếu do chúng ta một mực kéo dài. Không phải bọn họ vừa nói với ngươi, Tể Tướng đang nghị sự với Xu tướng sao, là về việc này.



Ông ta thấp giọng nói:



- Để đạt được kết quả tốt cho cả hai phía quá khó, xử lý không được, sẽ thân bại danh liệt, cho nên không có ai nguyện ý nhận.



Dừng một lát nói:



- Cho dù có người nhận, hai vị tướng công cũng phải suy xét, xem xem người đó có thể làm hư chuyện này hay không.



". . ." Trần Khác gật đầu nói:



- Nhưng kiểu gì cũng phải có người đi làm chứ?



- Ừm.



Vương Khuê vuốt cằm nói:



- Đúng vậy, cho nên lúc hai vị tướng công suy nghĩ tìm người thích hợp. Không làm mất thể diện đất nước, không để người Liêu chiếm ưu thế, cũng không để cục diện trở nên căng thẳng cho người Liêu lấy cớ dùng vũ lực. Người như vậy, cần có dũng khí và trí tuệ, thận phận cũng phải đủ cao.



Nhấp một ngụm nước trà, ông ta nhìn Trần Khác nói:



- Đa số các đại thần trong triều đều rất dè dặt, sợ bước nhầm sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ. Triều đình bây giờ trông vô cùng già nua, nặng nề. Nói thật, ngươi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng vì quan hệ với Lục Lang nên phải bỏ qua...



Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có người Trung Thư Xá đến bẩm báo:



- Hàn tướng công đã trở về, tướng công mời Trần đại nhân qua nói chuyện.



- Vậy ngươi đi đi.



Vương Khuê liền nói với Trần Khác:



- Ta sẽ cố hết sức bảo vệ Lục Lang.



- Đa tạ tướng công.



Trần Khác đứng dậy cám ơn, sau liền đi theo người Xá nhân, đến ký phòng Thủ tướng Phú Bật.



Dáng người Phú Bật không cao, gương mặt trắng nõn, luôn cười ôn hòa, khiến người ta như tắm gió xuân, không có chút nào là hung hăng vênh váo, đây là sự tu dưỡng phong độ của sĩ phu thời cổ.



Lão mỉm cười mời Trần Khác ngồi xuống. Trước quan tâm hỏi han những nguy hiểm mà Trần Khác trải qua trên biển, cũng cẩn thận hỏi thăm phong thổ Uy quốc. Sau khi nghe Trần Khác nói, nơi đó bế quan toả cảng, vương quyền sa sút, quý tộc mục nát, chiến loạn không thôi, lão thở dài một hơi nói:


- Ta bị ép nên không còn cách nào khác.



- Chuyện gì vậy?



- Hai năm qua, ta lăn lộn không được tốt lắm.



Triệu Tông Tích thở dài sâu kín, nói:



- Ở trong học đường tôn thất, nhiều lần ta bị Triệu Tông Thực đè đầu. . .



- Ta nhớ ngươi từng nói, ngươi mạnh hơn y.



Trần Khác nói.



- Bình thường y giấu dốt, một khi dùng bản lĩnh thật sự, từ đọc sách đến nghiên cứu học vấn, ta đều không thắng được y. Mà sau lưng người ta có cao nhân chỉ bảo, lần nào cũng có thể sờ đúng tâm ý của quan gia, mọi việc tự nhiên đều thuận lợi.



Triệu Tông Tích thở dài nói:



- Cộng thêm sư phụ giảng bài cũng thiên về phía y, ngươi nói ta làm sao so được?



- Sau đó thì sao?



- Trong này còn một nhân vật quan trọng, Cao Thao Thao vợ của Triệu Tông Thực, từ nhỏ được quan gia và hoàng hậu nuôi dưỡng. Cô ta rất được quan gia nuông chiều, hai năm nay tốn không ít tâm tư, xoa dịu thái độ quan gia. Quan gia lại không dễ ghi thù, tình cảm với Nhữ Nam Vương thúc rất tốt, hiện đã hoà thuận như lúc đầu.



- Nói cách khác, ngươi một lần nữa rớt lại phía sau?



- Toàn rớt lại phía sau, nào có lần nào vượt lên đầu.



Triệu Tông Tích phiền muộn nói:



- Nói thật, hai năm qua, ta dùng hết toàn lực, nhưng chênh lệch càng lúc càng lớn. Cha ta nói, mấu chốt ở chỗ, sau lưng Triệu Tông Thực có người, ta không có.



Dừng một lát, nói:



- Vì vậy lần này, ta cố ý buông tay đánh cược một lần, có thể làm tốt chuyện xui xẻo này, so với việc nói một vạn câu hữu ích hơn nhiều.



- Thả lỏng...



Trần Khác nhẹ giọng an ủi:



- Thời gian còn dài, thắng bại còn chưa biết được. Nhưng ngươi nói đúng, phía trên chúng ta không có người, đó là một thiếu thốn lớn, tạm thời chưa có biện pháp giải quyết, trước tiên chỉ có thể làm tới, quan gia và các quan tất nhiên sẽ nhìn vào. Sau đó từ từ chờ thời cơ để chuyển mình.



- Ừm.



Xe ngựa nhanh chóng chạy đến dịch quán của Liêu quốc sứ, Triệu Tông Tích liên tục gật đầu, nói:



- Xem biểu hiện của ta nhé. . .



Bởi vì dân chúng Biện Kinh có ác cảm với người Liêu, đã đạt đến cao trào mười mấy năm, cho nên phủ Khai Phong không thể không dùng hàng rào gỗ bao quanh dịch quán của sứ Liêu quốc, phái thêm trọng binh canh gác, người không phận sự không cho phép tới gần.



Sau khi xác minh thân phận, cửa hàng rào mở ra, xe ngựa trực tiếp tiến vào viện.



Trong viện, người Khiết Đan như lâm đại địch, sắc mặt không tốt nhìn quan lớn triều Tống bước từ trên xe xuống.



Mặt Triệu Tông Tích xụ xuống, đến nhìn cũng không nhìn đám binh lính hung thần ác sát Khiết Đan, cùng với đoàn tuỳ tùng, nhanh chóng đi vào chính đường dịch quán.



Bên trong chính đường, một người ngồi đó, đầu mang mũ chồn, đuôi chồn thả xuống, giắt Kim đao, thấy người Tống đi đến không có vẻ gì muốn đứng dậy.



Nhất thời trong lòng Triệu Tông Tích nóng lên, thân phận của y và Trần Khác không nói làm gì, nhưng đi cùng còn có thái giám truyền chỉ, tức đại biểu cho thân phận quan gia!



Là sứ giả, tất nhiên phải biết rõ lễ tiết, gã nên hành lễ với thái giám mới đúng. Nhưng bây giờ gã lại tránh hành lễ, rõ ràng tỏ thái độ không coi triều Tống ra gì, ý là bây giờ không giống với trước kia, hiểu chứ?



Triệu Tông Tích lạnh lùng nhìn gã sứ giả kia, trầm giọng nói:



- Da Luật Đức Dung, ngươi quên mất lễ tiết sao?



- Ai nha, thật có lỗi thật có lỗi...



Da Luật Đức Dung đúng là Liêu sứ, gã không thèm để ý xoa đầu gối nói:



- Chân mỗ đau, không đứng dậy được. Chỉ có thể ngồi đáp lại.



- Hơn mười ngày trước, lúc quan gia tiếp kiến, ngươi còn bước đi như bay cơ mà.



Triệu Tông Tích nhắc nhở gã.



- Là bệnh cũ, tự nhiên phát tác lúc này.



Ai nói người Khiết Đan chân thật, một khi dối trá, họ không thua kém người Hán chút nào.



- Không hành lễ vậy không thể tuyên chỉ, không tuyên chỉ sẽ không bắt đầu đàm phán.



Triệu Tông Tích hừ lạnh một tiếng nói:



- Có lẽ hay là chờ ngươi đi đứng tốt bắt đầu đứng dậy, hoặc là đổi một cái chân khá tốt hơn, rồi chúng ta bàn lại a.



Nói xong liền chắp tay, xoay người rời đi.



Ngay lúc y sắp bước ra cửa, liền nghe sau lưng kêu một tiếng:



- Chậm đã!



Triệu Tông Tích thở phào nhẹ nhõm, nếu gã Liêu sứ này thật muốn cương gân, y sẽ có khó khăn.



Nhưng người Khiết Đan lại chột dạ, điều này chứng tỏ bọn họ không có át chủ bài để đàm phán, họ chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi. . .



Người Tống quay người lại, hai người hầu nâng Da Luật Đức Dung, đứng dậy từ từ, hướng triều Tống dùng đại lễ chào.



Triệu Tông Tích thấy thế liền bình tĩnh hơn, người Liêu nếu còn tuân theo lễ tiết triều Tống, sẽ không có suy nghĩ khai chiến, việc còn lại chỉ là đấu võ mồm mà thôi. . . Hai bên ngồi vào chỗ của mình, theo như lệ thường trước giới thiệu người đi theo, sau khi biết được thân phận Trần Khác, Da Luật Đức Dung đột nhiên biến sắc nói:



- Ngươi chính là ca ca của gã hung thủ giết người kia?



- Là hung thủ giết người cái gì?



Trần Khác cười lạnh nói:



- Ta nghe nói người Khiết Đan rất tuân thủ lời hứa, kính trọng nhất dũng sĩ. Thì ra chút đức tính tốt đẹp này toàn là gạt người khác.



- Nói bậy bạ!



Da Luật Đức Dung tức giận nói:



- Người Liêu chúng ta tuân thủ lời hứa, kính trọng người dũng cảm, đều là thật sự!



- Vậy thật kì quái, hai bên đã ký giấy sinh tử!...



Trần Khác ngạc nhiên nói:



- Tiêu Duyên bên các ngươi đã ký tên đồng ý, lại có vài người làm chứng, tại sao lại không nhận? Huống gì các ngươi lại là sứ giả Liêu quốc, chẳng lẽ nước Đại Liêu ngay cả chữ tín cũng không biết sao!



Dừng một lát, vẻ mặt hắn khinh miệt, cười nói:



- Đã quyết định quyết đấu sống chết, tất nhiên sống hay chết là do số trời! Nếu đệ đệ ta chết trong trận này, ta sẽ đường đường chính chính khiêu chiến với các ngươi, tuyệt đối không chơi bẩn như các ngươi!



Nếu nói về miệng lưỡi sắc bén, mười người Khiết Đan gộp lại, cũng không bằng một mình Trần Khác, huống chi bọn họ còn đuối lý. . . . Trần Khác lại đem sự việc đẩy cao lên thành danh dự quốc gia, còn nhắc bọn họ nam nhân phải báo thù như thế nào. Nếu người Khiết Đan tiếp tục dây dưa, sợ rằng chính bọn họ cũng khinh bỉ chính mình.



Quả nhiên, sắc mặt Da Luật Đức Dung thay đổi mấy lần, nghẹn mãi mới nói ra một câu:



- Chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng người Tống các ngươi, không cho chúng ta cơ hội tiếp tục quyết đấu!



- Ha ha ha. . .



Triệu Tông Tích thấy cái cớ mà người Liêu dựa vào bị bịt kín rồi, liền kịp thời lên tiếng:



- Làm sao lại không cho cơ hội, nếu muốn quyết đấu, lúc nào cũng có thể sắp đặt!



Nhất thời, Da Luật Đức Dung im lặng, Lục Lang dễ dàng giết Tiêu Duyên, đó là đệ nhất cao thủ của sứ đoàn. Muốn có người lợi hại hơn, trừ khi điều cao thủ đại nội trong nước tới, nhưng đi qua đi lại phải một hai tháng, nước xa không cứu được lửa gần. Liền không dây dưa nữa, nói:



- Quyết đấu là điều chắc chắn, nhưng trước mắt, chúng ta muốn quay về lãnh thổ của chúng ta . . .



- Lãnh thổ các ngươi?

Triệu Tông Tích lạnh lùng nói:

- Thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn. Làm sao chỉ biết Yến Vân mà các ngươi chiếm của chúng ta, mà không biết chúng ta chiếm chỗ nào của các ngươi?