Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 7313 : Một trận cầu quyết định càn khôn
Ngày đăng: 01:25 20/04/20
Thời gian sau đó, người Tống không chỉ ngăn cản được các đợt tấn công của đối thủ, mà còn phát động được mấy lần phản kích có uy hiếp cực lớn. Đáng tiếc không phải là không sút bóng nhiều mà do vận may không tốt, vài lần đánh trúng vào ván cửa, mà không chui vào lưới…
Nhưng hơn chục nghìn người Liêu ở trên sân nhìn xem trận đấu, đều rơi vào trạng thái lo lắng đề phòng. Tinh thần cổ động của bọn họ còn không bằng năm trăm người Tống.
Trên đài cao, sắc mặt của Da Luật Hồng Cơ vô cùng khó coi. Y thực sự không ngờ rằng, đội bóng bách chiến bách thắng của mình, lại đám người Tống bị thực lực rõ ràng không bằng mình, đánh cho thành bộ dạng của bà mợ chủ.
Lúc này, Tống
triều lại có một pha đánh bóng từ xa đẳng cấp. Bóng ngay lập tức chui vào lưới. Nhưng cùng lúc đo, một tiếng chuông vang lên, báo hiệu hiệp một của trận đấu đã chấm dứt. Đây chính là địa bàn của người Liêu nên bóng chứng nhận tự nhiên được phán rằng đâm bóng vô hiệu, không được tính, nhóm Hắc kỵ sĩ đều thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy tinh thần binh sĩ suy giảm tới mức độ nào.
- Một đám ngu ngốc!
Da Luật Hồng Cơ đứng lên, cầm lấy một cây gậy đánh bóng bằng vàng, đi xuống đài cao.
Ở ngoài biên sân bóng, các đội viên đang ra sức uống nước. Môn mã cầu không chỉ làm tiêu hao thể lực của ngựa, mà còn tiêu hao rất lớn thể lực của người cưỡi. Hơn nữa, ngựa bị thương có thể thay, nhưng người cưỡi ngựa, ngoại trừ bị thương không thể tiếp tục trận đấu, thì không thể thay…
Trần Khác đang nghĩ bổ sung thêm vào một số quy tắc. Nhưng không có ai để ý tới lời cằn nhằn của hắn.
Trần Khác uống một ngụm nước, rồi dặn dò một số điều nên chú ý khi tiếp tục trận đấu. Sau khi điều bởi đối phương nhất định sẽ điên cuồng tấn công. Hiệp hai mới là cuộc khảo nghiệm cực kỳ tàn khốc.
Đang lúc nói chuyện, Tiêu Phong người đảm nhiệm việc công nhận bóng giục ngựa đi tới nói:
- Đối phương yêu cầu thay người.
- Không phải các ngươi đã nói, không có quy tắc này sao?
Triệu Tông Tích lập tức phản đối nói:
- Tại sao thua bóng lại nuốt lời?
- Châm chước một chút đi.
Tiêu đại hiệp lúng túng nói:
- Bệ hạ của chúng ta muốn tham gia trận đấu…
- A…
Triệu Tông Tích há hốc miệng hỏi lại:
- Hoàng đế Liêu quốc muốn tham gia trận đấu?
- Đúng vậy.
Tiêu Phong nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ của chúng ta tính cách tương đối tùy tiện. Mong mọi người giúp đỡ.
- Không được!
Triệu Tông Tích quả quyết nói:
- Không hải chúng ta bất kính với bệ hạ của các ngươi. Nhưng trận đấu này có quan hệ rất lớn tới việc tăng tiền. Trước mắt chúng ta thấy sẽ thủ thắng, chúng ta không muốn làm mọi việc thêm phức tạp!
- Ai…
Tiêu Phong chỉ đành phải quay lại bẩm báo. Chỉ lát sau, lại quay đầu lại nói:
- Bệ hạ của chúng ta nói. Nếu các ngươi đồng ý, thì cho dù bất luận thắng thua, bệ hạ đều đồng ý giảm tiền cống hàng năm đi một trăm nghìn lượng.
Da Luật Hồng Cơ đúng là tùy tiện.
- Nếu chúng ta thắng, tiền cống hàng năm sẽ không tăng. Nếu chúng ta thua, thì tăng thêm ba trăm ngàn lượng, như thế được không?
Triệu Tông Tích được voi đòi tiên.
Tiêu Phong lại chạy về báo. Trong chốc lát tới nói:
- Bệ hạ nói, vậy thì ngài ấy sẽ không ra sân.
Xem ra vị Da Luật Hồng Cơ này vẫn không phải là người hoàn toàn không biết gì, y vẫn biết giới hạn cuối cùng là ở đâu!
- Không tham gia thì không tham gia.
Triệu Tông Tích gật đầu, rất thỏa mãn nói:
- Hai trăm nghìn lượng bạc đủ để báo cáo kết quả rồi.
- Ngươi…
Mũi của Tiêu Phong đều lệch hẳn đi, buồn bực quay đầu ngựa, một lát sau lại đến nói:
- Bệ hạ nói, không cống hoặc là năm trăm nghìn lượng. Các ngươi có đồng ý hay không?
Hóa ra lời đồn nói Da Luật Hồng Cơ vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi bồng bột, đúng là đúng không sai...
Triệu Tông Tích nhìn Trần Khác.
Đề nghị quá hấp dẫn.
- Đồng ý với y!
Nghe thấy tiếng báo hiệu, đội kỵ sĩ màu đỏ vốn đang phòng thủ bị động ngay lập tức đều tỉnh táo hẳn lên. Người Liêu thấy vậy đều cả kinh, trong lòng thự nhủ, bọn hắn còn có chiêu gì nữa?
Đáp án lập tức được công bố. Người Tống cuối cùng thay đổi thế trận. Bọn họ từ bỏ chiến thuật phòng thủ dây chuyền đã kiên trì suốt nửa trận đấu, chuyển qua tấn công người Liêu.
Từng tên kỵ sĩ màu đỏ đều bám chặt lấy những hắc kỵ sĩ mà mình phòng thủ, ngăn chặn đường tiếp bóng của bọn chúng, không ngừng chèn ép bọn chúng, va chạm với bọn chúng. Còn đối với người Liêu đang giữ bóng ngược lại càng có ưu đãi đặc biệt, do hai cầu thủ người Tống điên cuồng lao đến trước cướp cầu, khiến cho người giữ cầu của Liêu quốc không thể dẫn bóng, nếu chuyền bóng thì cũng không thể tìm thấy người để chuyền. Bởi vì tất cả vị trí có thể chuyền bóng, đều đã bị kèm chặt.
Người Liêu phòng ngựa chuyển hướng nhằm thoát khỏi hành phòng thủ phiền phức này. Nhưng dưới kìm kẹp điên cuồng người Tống, thì ý đồ của y không thể thực hiện được.
Tiết tấu trên sân bóng đột nhiên diễn ra nhanh hơn. Tốc độ cướp bóng ác liệt chưa từng có từ trước tới nay..
Nhưng mà, đợi một chút.... chỉ có người Tống là có gia tăng tiết tấu thi đấu nhanh hơn, còn người Liêu thì lại không theo đó mà tăng tốc. Bọn họ dưới sự chèn ép điên cuồng của người Tống thì những hiện tượng nguy hiểm phát sinh liên tục. Không phải chuyền bóng nhầm vị trí, mà là đường chuyền bóng bị cắt đứt...
- Nhược điểm lớn nhất của người Liêu, chính là bọn chúng không được nghỉ ngơi đầy đủ…
Lời dặn dò từ hôm qua vang văng vẳng trong đầu từng cầu thủ.
- Bọn chúng trên thảo nguyên săn bắn hơn một tháng, sau khi trở về lại ngày nào cũng hai trận bóng, thể lực tiêu hao quá lớn. Mặc dù mỗi người trong bọn chúng đều là người sắt, dường như ngủ một giấc xong là lấy lại sức lực. Nhưng trên thực tế, vẫn bị ảnh hưởng.
- Nếu chỉ nhìn biểu hiện của bọn chúng trong khoảng thời gian thi đấu này, các ngươi căn bản là không nhìn thấy sự khác biệt mạnh yếu giữa bọn họ với những binh tướng bại trận. Đội Tề Vương trong khoảng thời gian cuối cùng này đã đâm thủng lưới bọn chúng hai quả, cũng như vậy với đội Lỗ Vương, bọn chúng bị vào một quả, và trúng ván cửa hai lần. Đội Thành Vương, vốn yếu nhất, mà vẫn không rơi vào thế hạ phong. Tình huống này xuất hiện lặp đi lặp lại nhiều lần, không phải là điều ngẫu nhiên.
Trần Khác phân tích cặn kẽ cho bọn họ:
- Điều này nói lên rằng, ở những phút cuối của trận đấu, bọn chúng thường xuất hiện hiện tượng suy giảm về thể lực lẫn tinh thần dẫn đến kỹ thuật cưỡi ngựa giảm xuống, kỹ thuật giảm đi, thì sẽ tạo cho đối thủ có cơ hội.
- Nếu bọn chúng dẫn đầu về điểm số thì tự nhiên sẽ không ảnh hưởng nhiều tới toàn cục.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Nhưng nếu là thời gian cuối này, tỷ số chưa được mở, điểm này chính là muốn lấy đi mạng của bọn chúng.
- Cho nên, sách lược của chúng ta là, dùng chiến thuật phòng ngự kiểu dây chuyền làm tiêu hao thể lực của bọn chúng, khiến trận đấu kéo dài tới hiệp cuối cùng.
Dừng một chút, hắn lại nhấn mạnh từng chữ nói:
- Sau đó, lấy ưu thế về thể lực để chiến thắng bọn chúng.
- Chiến thuật cụ thể áp dụng ở cuối trận được gọi là ‘đoạt bức vây’. Đơn giản mà nói, chính là ‘chủ động lên trước cắt bóng, đoạt lấy bóng của đối phương’ theo sát đối thủ, bức bọn chúng phạm sai lầm mất bóng’, mấy người vây lấy cầu thủ đối phương, không cho đối thủ có cơ hội chuyền bóng thoải mái.
- Những nhẫn nhịn trong suốt trận bóng chính là để cho bùng nổ trong giờ khắc này đây. Đem hết thể lực, kỹ thuật và dũng khí của các ngươi, không chút lưu giữ đều tập trung vào tiến công...
Khán giả xung quanh đều ngây ra như phỗng, quả thật không dám tin vào mắt mình nữa. Người Tống vốn đang bị áp chế suốt cả trận đấu, bỗng nhiên bộc phát, điên cuồng vây cướp người Liêu, sân bóng là cả một cảnh tượng hỗn loạn. Tiết tấu tấn công của người Liêu, đã bị người Tống làm cho rối loạn. Bọn họ chỉ cảm thấy, đâu đâu cũng là người Tống, khiến việc chuyền bóng, dẫn bóng đều bị lỡ nhịp.
Trận đấu đã gần tới hồi kết thúc. Ai cũng biết, lúc này mà mất bóng thì có ý nghĩa như thế nào. Người Liêu cũng liều mạng, khẩn trương đoạt lại cầu. Nhưng người Tống trực tiếp phát động chuyền bóng đường dài, Trần Liêm không chút do dự ở ngay phía trước, làm thế nào để tiếp lấy quả cầu này?.
Người Liêu khẩn trương thúc ngựa quay đầu lại đuổi theo, khó khắn lắm mới cướp được cầu, thì lại bị tuyến tiền vệ lại bọ bức đoạt. một trái một phải, hai người Tống sống chết bám diết lấy, không ngừng quơ gậy, thậm chí còn phong tỏa cả đường chuyền bóng.
Tên hắc kỵ sĩ đáng thương này trong chốc lát bị địch vây hai mặt, không thể động đậy! Hơn nữa, bình thường dưới sự chèn ép y vẫn có thể nhẹ nhang dùng gậy khống chế quả cầu mây. Nhưng giờ phút này bỗng dưng cây gậy dường như không biết nghe lời nữa, không biết làm thế nào mà tay vừa trượt thì cũng mất hết khống chế...
Người Tống ở phía trước lấy được cầu, trực tiếp phát động phản kích. Sau đó chuyển thành sút về hướng gôn.
Nhưng dường như vận may không được tốt, vẫn là đập trúng vào ván cửa bật ra.
Tuy nhiên, không phải lo lắng, người Tống lại lao lên cướp cầu đánh lại.
Trận đấu lần đầu nghiêng về một phía. Chỉ có một bên bị công kích điên cuồng, lại chính là Vương sư Liêu quốc được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất.
Lúc này, phía hậu phương của người Tống cũng bắt đầu mở rộng, chỉ còn lại hai hậu về phòng thủ.
Vận may của người Liêu vẫn còn tiếp diễn. Người Tống đánh liên tục bảy tám lần đều không vào lưới. Lần cuối đánh trúng vào ván cửa, bật lại đúng vào chân của một tên hắc kỵ sĩ. Sợ hãi bị vây đoạt, tên kỵ sĩ người Liêu kia đến nhìn cũng không thèm nhìn, liền toàn lực mởi bóng về hướng đối diện.
Liêu Chủ bị nín nhịn nửa ngày, ngay lập tức giục ngựa, dùng tốc độ cao nhất xông tới. Con ngựa Bạch Ảnh kia lao như điên, thực giống như một cái bóng trắng, trong nháy mắt đã vượt qua nửa sân đấu, nháy mắt lại thoát khỏi sự vây hãm của một cầu thủ người Tống. Sau đó là dẫn cầu thần tốc.
Cuối cùng còn một người hậu vệ, trừng tròng mắt dùng hết sức ngăn cản, cũng bị vượt qua.
Cầu môn trống không.
Liêu Chủ hít một hơi, vung gậy lên, tạo thành một đường cong đánh vào quả cầu mây. Quả cầu mây lao vùn vụt về tới hướng của lưới.
- Vào rồi?
Toàn sân đấu trở nên tĩnh mĩnh, đều chăm chú nhìn vào quả cầu mây kia. Trong lòng lại dâng lên một cảm giác vớ hoang đường... Cả trận đấu tấn công cướp bóng, cuối cùng lại lại phải nhờ phản kích giành chiến thắng…
Nhưng đúng vào lúc này, một cái bóng màu xanh từ trước cầu gôn xẹt tới. Đó là một con tuấn mã nhảy lên cao, chặn đúng giữa bóng và cầu môn.
Quả cầu mây mạnh mẽ đập vào đầu ngựa, một tiếng rên rỉ vang lên, tuấn mã ngẹo đầu, nhưng vẫn vững vàng rơi xuống đất.
Con ngựa này, tên là ‘Mã Lạp Đa Nạp’, gọi tắt là ‘Đa Nạp’. Là ngựa lai giống giữa Thiết Đề Mã và ngựa Ba Tư, chính vì môn mã cầu này mà sinh ra…
Trần Khác bất chấp tất cả, dùng gậy đánh bóng, đánh mạnh vào quả cầu mây đi ra ngoài.
Trần Trung vững vàng tiếp được cầu, thấy người Liêu vẫn còn đang ngẩn người ở đó. Bọn họ bị cảnh tượng thiên thần hạ phàm vừa rồi mà ngẩn người.
Trần Trung không quan tâm tới bọn họ, y mạnh mẽ vung cán lên. Quả cầu mây vút lên cao, bay xuyên qua người và ngựa của hai bên.
Trần Liêm vốn đang bị bắt buộc ở tuyến dù cho bị đánh thành cái sàng cũng không được phép lùi bước thúc ngựa đi ra. Trước khi người Liêu còn chưa kịp phản ứng, nâng cán gậy lên, vung cán gậy đánh bóng, đánh bóng một cách rất thành thạo.
Chỉ thấy quả cầu mây kia lao vùn vụt, mang theo lực đạo của chục nghìn quân, bay thẳng vào lưới…