Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 7319 : Ai làm chủ thăng trầm
Ngày đăng: 01:25 20/04/20
- Ha ha….
Trần Khác cười, đánh giá của thằng cha này rất là thú vị, liền nói rằng:
- Âu Dương công thì sao?
- Minh chủ văn đàn mở ra vận mệnh hàng nghìn đời, nhưng chúng ta không bàn luận về văn học.
Chương Đôn lắc đầu nói:
- Phàm là văn hào đều làm không tốt trên quan trường, bọn họ quá kích động, quá tùy tiện, quá tự mình, quá thẳng. Đây đều là những tối kỵ trên quan trường, ngay cả quan cũng làm không tốt còn nói gì đến trách nhiệm đây?
Bao Chửng?
- Bao Đạn, cũng là loại quan đấy thôi, đảm đương không nổi trọng trách của đất nước.
- Trương Phương Bình?
- Làm quan tư lại, chỉ biết phó thác cho trời, không có khả năng thay đổi cục diện.
- Cổ Xương Triều?
- Lang thang như chó nhà có tang, như bộ xương khô trong nhà, không đáng nhắc đến!
Chương Đôn lại lắc đầu như trước.
- Văn Ngạn Bác?
- Người này thông minh hơn người, liệu có thể không tiếc thân mình vì nước vì dân?
Chương Đôn vẫn cứ lắc đầu.
- Như vậy những người cùng thế hệ đều như Tằng Công Lượng, Tống Tường, Vương Cùng Thần…thì sao?
- Hạng người tầm thường như thế nhắc đến làm chi!
Chương Đôn lớn tiếng cười nói:
- Huynh còn có thể nghĩ đến ai nữa?
- Các danh thần của vương triều này ta đã đếm hết một lượt rồi.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Kết quả đều bị huynh phản đối, ta cũng không nghĩ ra ai nữa rồi.
Dừng lại một lát lại nói:
- Vậy huynh nói xem ai có thể đảm đương được?
Người có thể gánh vác thiên hạ này cần phải nuôi chí lớn, mưu cầu lương thiện, là người có cơ hội bao trùm cả vũ trụ này, là người có ý chí chiếm lấy thiên hạ.
Chương Đôn trầm giọng nói:
- Tôi đã quan sát một lượt triều đình và trong dân gian, thấy người có thể gánh vác xã tắc lúc này chỉ có duy nhất một người.
- Người này huynh cũng đã gặp qua, nói về tài hoa thì không thua kém gì Đại Tô.
(Đại Tô là Tô Thức, cha là Tô Tuần, em trai là Tô Triệt còn gọi là Tiểu Tô. 3 người là nhà văn nổi tiếng triều Tống, gọi là Tam Tô)
Chương Đôn thản nhiên cười nói:
- Nhưng người này không đáng, thỉnh thoảng tỏ chút tài năng, liền làm kinh động lòng người
- Huynh đừng có thừa nước đục thả câu.
Trần Khác trong lòng đã biết người đó là ai, cười nói rằng:
- Có phải là vị Thị bất thị na vịTường giác sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai. Diêu tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai ...
- Không sai.
Trần Khác có thể đoán ra người đó là ai không khiến Chương Đôn thấy ngạc nhiên, nghe vậy cười nói:
- Chính là vị Vương Giới Phủ “bay tới đỉnh tháp Thiên Tầm, nge nói gà gáy có thể thấy mặt trời mọc; không sợ mây che tầm nhìn, tự duyên ở tầng cao nhất ”.
Nói rồi nhìn Trần Khác nói:
- Nói về người đứng đầu thiên hạ thì là huynh và Giới Phủ.
Trần Khác nghe xong không hề thích thú, mà cười như không cười vậy:
- Tử Hậu có tài thuyết phục đấy.
- Ha ha….
Chương Đôn cười cười nói:
-Nói như vậy cũng là có thể.
- Xem ra mấy tháng này huynh đi Giang Đông nghe Giới Phủ tân học rồi.
Trần Khác cười nhạt nói.
- Đúng vậy.
Chương Đôn gật đầu nói.
- Thực ra 2 năm ở quê nhà, mặc dù tôi đóng cửa đọc sách, nhưng không thể không nghe thấy những chuyện bên ngoài được. Ở phương Nam, học thuyết của Vương Giới Phủ, nhưng mà con đường đại sự ấy,
Ngừng 1 lát rồi nói tiếp:
Triệu Tông Tích hừ một tiếng.
Trần Khác liền đem hết những gì mắt thấy tai nghe trong hai ngày qua kể cho Triệu Tông Tích nghe. Lúc này Triệu Tông Tích mới bình tĩnh một chút, nói:
- Muốn đánh bên ngoài thì phải dẹp yên nội bộ trước, chính là một thói quen tốt.
- Nếu huynh cảm thấy không thoải mái, hãy viết một bài văn, từ từ trút hết ra, làm sáng tỏ thái độ của huynh với mọi người trong thiên hạ.
Trần Khác cười nói.
- Đã viết xong rồi!
Triệu Tông Tích đi đến cạnh bàn sách, cầm lấy mấy tờ giấy và nói:
- Ngươi xem đi.
Trần Khác nhận lấy, chỉ thấy viết rằng:
- Khẩn cầu bệ hạ suy nghĩ đến sự sỉ nhục Trung Nguyên ngạo mạn nơi biên cương phía Bắc, vẫn ôm thù trong lòng, nằm gai nếm mật, không quên đề phòng, bên trong thì sửa đổi chính lệnh, thưởng phạt rõ ràng, phân rõ tà chính, tiết kiệm ngân sách. Bên ngoài cần phải tuyển chọn tướng giỏi, luyện tập binh sĩ, xây dựng uy lực. Khiến cho hai bên biên giới nghe tiếng tự rút lui, không dám tiến vào sâu, dù có xâm phạm đến biên cương cũng sẽ gặp phải họa lớn….
- Quá tuyệt, cứ viết như vậy.
Xem xong Trần Khác gật đầu cười nói:
- Tấu chương này vừa mới xem thôi sẽ có rất nhiều người dựa vào ngài đấy.
- Dựa hay không thì ta không biết.
Triệu Tông Tích đột nhiên cười nói:
- Ta chỉ biết rằng, chúng ta mới hồi kinh được hai ngày đã có người dâng tấu chương kết tội rồi.
- Nhanh như vậy sao?
Trần Khác giật mình hỏi.
- Nhanh như vậy đấy.
Triệu Tông Tích gật đầu nói
-Vài quan cai gián ở Ngự sử đài tấu chúng ta đi sứ ăn uống không lễ nghi, ngạo mạn vô lễ ; nhiều lời phạm đến vua Liêu, khiến cho đàm phán kéo dài….
Nhiều vô số nữa, họ mang chúng ta ra phê phán đến thương tích đầy mình rồi.
-Vậy sao ngài vẫn còn vui như vậy?
Trần Khác cười hỏi
- Bởi vì quan gia tặng bọn họ một chữ.
Triệu Tông Tích cười nói:
- Cút!
- Ha ha ha….
Trần Khác cười lớn:
- Chửi hay thật, khiến lòng người thấy thật sảng khoái!
-Đúng vậy.
Triệu Tông Tích cười nói:
- Bọn này ngu xuẩn cho rằng quan gia không phân biệt được phải trái….
- Phân biệt phải trái sao….
Trần Khác ngưng cười, nhẹ giọng đem chuyện Lưu Thiên Vương kể cho Triệu Tông Tích nghe
- Lưu mĩ nhân kia ta biết, có điều anh của cô ta thì là lần đầu nghe.
Triệu Tông Tích hừ một cái:
- Như vậy thì cái kẻ ngu xuẩn hống hách trên phố kia thật là làm mất mặt hoàng gia, ngươi thu dọn rất tốt. Sự việc xảy ra rồi ta mới thấy người thông minh.
Ngừng một lát, buồn bã nói tiếp:
- Có điều cũng tính không hết mọi việc, Lưu mĩ nhân kia sắp đi đời rồi.
- Làm sao?
Trần Khác hạ giọng hỏi:
- Không phải là cô ta đang mang thai ư?
- Không phải vậy, cô ta không làm được.
Triệu Tông Tích trầm giọng nói.
Hạ tuần tháng sáu, ánh mặt trời gay gắt phủ trên quan đạo thẳng tắp mà rộng rãi, một đội nhân mã quanh co khúc khuỷu đi tới. Trong đội ngũ này có hơn hai mươi ngựa, phần lớn là những người đàn ông nét mặt uy nghiêm với khăn trùm trắng, mặc bộ trang phục võ sĩ đen. Bọn họ luôn cảnh giác nhìn xung quanh bảo vệ tám cỗ xe ngựa ở chính giữa, khiến cho những người qua đường ai nấy đều tò mò nhìn ngó, thầm đoán có lẽ là đoàn hộ tống vương công quan lại nào đó vào kinh.
Nhưng người trên xe ngựa cũng không phải là quan lại quyền quý gì đó… Ít nhất thì trước mắt không phải như vậy. Mà đây chính là môn hộ Tô thị quê Mi Châu đã ở ẩn tới hơn hai năm. Người cha cùng hai đứa con trai, hai con gái, hai con dâu, sau khi để tang đầy hai tháng thì giao phó tòa nhà tổ tiên cho người trong tộc, chuyển cả gia đình dời vào kinh.
Đây là lần thứ hai anh em Tô Thức bước trên đường tới kinh thành. Khác với lần trước tiền đồ mờ mịt, phong trần mệt mỏi, lần này có thủ hạ của em rể phái tới để hộ vệ, đương nhiên có thể thư giãn thoải mái. Hơn nữa ba cha con bọn họ đã là văn nhân danh tiếng, hai người anh em bọn họ lại có công danh, con đường thành công đã gần như là điều hiển nhiên.
Ở bên trong xe ngựa, càng tới gần kinh thành cảm xúc của Tô Thức càng mãnh liệt. Đậu tiến sĩ đã hai năm rưỡi nhưng bản thân mình vẫn ẩn cư nơi thôn quê. Cho dù những ngày này, cuộc sống có thể nói là thoải mái nhất từ trước đến nay... Anh em hai người dẫn thê tử trẻ tuổi đi khắp vùng miền sông núi đất Thục. Tứ Xuyên là một vùng đất cực kì đẹp đẽ, sơn thủy hữu tình, có chùa cổ tháp đặt ở giữa. Nơi đây khiến người ta có cảm giác siêu nhiên vượt khỏi hồng trần, cực lạc mà quên cảm giác ưu lo.
Y còn cùng vợ con trở lại huyện Thanh Thần để thăm Nhạc gia. Vương gia là một đại gia đình, ba anh em huynh đệ nhạc phụ Vương Phương, trừ bản thân y chỉ có một trai một gái, còn lại hai vị kia đều có con nối dõi đề huề, tất cả có ba mươi người con cháu. Tô Thức và Vương Phất thường cùng đám anh em họ đi du ngoạn chung quanh. Ban ngày dựng trại ăn uống vui đùa, ban đêm ngồi ngoài trại ăn đậu tằm, uống rượu Hoàng Kiều, nhìn sao trời ngâm đôi câu thơ đối. Đương nhiên lúc đó y đều là người hấp dẫn những ánh mắt xung quanh nhất.