Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 7322 : Cấm quân Đại Tống
Ngày đăng: 01:25 20/04/20
- Thơm quá đi mất…
Lúc này một thanh âm vang dội vang lên ở cửa lớn. Mọi người quay lại nhìn thì thấy một hòa thương mập mạp, quần áo tả tơi nhưng sắc mặt hồng hào, ánh mắt trong trẻo, khí độ bất phàm…Được rồi, chắc chỉ có Tô Thức thấy thế thôi. Những người còn lại chỉ thấy một tên hòa thượng béo cực kì hèn mọn.
- Đi mau đi.
Huệ Minh hiển nhiên biết tên hòa thượng này:
- Hôm nay không buôn bán gì với ngươi cả, đem tiền cơm trả cho ta trước đi rồi tính!
- A di đà phật..
Hòa thượng mập mạp chắp tay chữ thập nói:
- Người xuất gia không thể treo chữ lợi bên miệng, nói đến tiền sẽ tổn hại tình cảm, đúng không…
Nửa câu đầu rất đứng đắn, nửa câu sau như muốn ăn đòn.
Huệ Minh không hòa nhã gì với gã cho cam, mắng:
- Ai có tình cảm với cái loại tặc hòa thượng ngủ chùa khác như ngươi.
- Ê…
Tô Thức cười nói:
- Người tới là khách. Nếu vị đại sư này đã theo chúng ta đến đây tức là khách của chúng ta. Đại hòa thượng, cứ cắt thêm một phần đi.
- Cậu cho rằng chút thịt này đủ bán sao?
Huệ Minh làu bàu nhưng vẫn bưng lên một phần. rõ ràng là do não nể tình Tô Thức nhưng không bỏ được giữ thể diện.
- Đại sư xưng hô thế nào? Ở chùa làm gì?
Tô Thức trời sinh có ấn tượng tốt với người xuất gia, cười tủm tỉm hỏi hòa thượng mập.
- Ai Di Đà Phật, bần tăng pháp danh Phật Ấn, người của Vân Thủy tăng.
Hòa thượng mập cười:
- Hiện giờ là người ngủ lại chùa Tướng Quốc trông vườn rau.
Trần Khác đang mải mê nói chuyện với Tiểu Muội không màng việc bên ngoài bỗng đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hai mắt của tên hòa thượng. Lúc đầu hắn tưởng là Lỗ Trí Thâm tới, sau mới nhận ra kia là hòa thượng nổi danh ti tiện trong lịch sử…
- Sao vậy?
Hòa thượng mập Phật Ấn căng thẳng, thầm nghĩ chẳng lẽ gặp phải khổ chủ bị mình lừa lần trước?
- Không có gì…
Trần Khác cười nói:
- Chỉ đột nhiên phát hiện đại hòa thượng cốt cách thanh kỳ, tướng mạo đường hoàng, chắc hẳn là cao tăng đắc đạo.
Hắn chỉ mới nịnh hai câu, hai ngờ cái tên hòa thượng kia tưởng thật, nhắm mắt chắp tay:
- Ai Di Đà Phật, thí chủ thật tinh tường.
- Phụt…
Tô Triệt suýt phun ra một ngụm.
Tô Thức càng thấy thú vị, cười nói:
- Hòa thượng nhanh ăn cho nóng.
- Đa tạ.
Phật Ấn không khách sáo, múa đũa như bay. Chỉ trong nháy mắt mâm thịt heo hun khói đã nuốt đầy bụng. Cuối cùng thỏa mãn:
- Hôm nay xem như rất đáng.
Tô Thức rót cho gã một chén rượu, hòa thượng uống sạch, sau đó dùng tay áo lau miệng nói:
- Thí chủ mời ta ăn thịt, hòa thượng sẽ xem tướng cho ngài. Chúng ta giao dịch công bình, không ai thiệt thòi.
Tô Thức cười nói:
- Ngài còn biết xem tướng?
- Kiếp trước, kiếp này và tương lai.
Phật Ấn mấp máy môi:
- Không thoát được hai mắt của hòa thượng này.
- Vậy ngài cứ xem thoải mái.
Tô Thức ngồi thẳng.
Phật Ấn ngưng mắt nhìn mặt Tô Thức một hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Thí chủ có đôi mắt của học sĩ.
Tô Thức cười:
- Những lời này chỉ giá trị nửa lạng thịt heo.
Ai ngờ Phật Ấn nhìn đầu Tô Thức lại lắc đầu liên tiếp:
- Chỉ tiếc đầu lại của quân sĩ.
Tất cả mọi người biến sắc, Trần Khác trừng to mắt.
- Ha ha ha, một đôi mắt học sĩ xứng với đầu của quân nhân. Tuyệt vời tuyệt vời.
Tô Thức lại vui mừng nói:
- Đại hòa thượng, câu sau này là thiên cơ phật dạy chăng? Dạy ta kiếm được!
- Tính cách của thí chủ có thể vui sướng trong cả đời bể khổ.
Phật Ấn cười rộ lên.
- Xin hỏi đại sư, làm thể nào có thể sửa mệnh cho phu quân ta?
Vương Phất không nhịn được nói.
- Đây không phải việc của phật gia ta.
Phật Ấn lắc đầu:
- Cô nên đi hỏi đám đạo sĩ.
- Có ta ở đây, mệnh của y sẽ sửa lại được!
Trần Khác lên tiếng.
- Ngươi…
Phật Ấn ngẩng đầu nhìn hắn, đầu tiên ngơ ngẩn, sau lộ vẻ mặt giật mình:
- Thì ra là vậy.
- Chẳng trách cái gì vậy?
Mọi người hỏi.
- Ngươi là người chuyên đi cải mệnh.
Phật Ấn nhìn chằm chằm Trần Khác, hạ giọng nói.
Trần Khác giật mình. Hòa thượng này lại thật có chút đạo hạnh, không phải chỉ là một lão tặc ăn không ngồi rồi. Xa không nói, nhìn ngay Bát Nương. Nếu không phải mình nhúng tay vào thì tám năm trước nàng đã ngọc nát hương tan rồi. Còn có Địch Thanh quân thần của nước Đại Lý vì sự can thiệp của mình mà vận mệnh thay đổi.
- Đáng tiếc ngươi lại không thay đổi được mệnh của mình…
Phật Ấn lại đổi giọng buồn bã nói:
- Thầy thuốc không thể tự chữa cho mình.
- Mệnh của huynh ấy sẽ thế nào?
Tiểu Muội vội hỏi.
- Đã thanh toán xong tiền ăn rồi.
Phật Ấn cười, không nói lời nào.
- Thêm suất nữa.
Tiểu Muội nói.
- Sức ăn có hạn.
Phật Ấn lắc đầu.
- Tôi cho ngài bạc.
Trần Thầm nói.
- Ta bình sinh hận nhất là vật chắn đường.
Phật Ấn vẫn lắc đầu. Mọi người còn muốn truy hỏi thì gã lại xoay người xướng một bài thơ rồi rời đi.
- Triều thần đãi lậu ngũ canh hàn
Thiết giáp tương quân dạ độ quan
Sơn tự nhật cao tăng vị khởi
Toán lai danh lợi bất như nhàn
Dịch nghĩa:
Triều thần rét mướt canh năm chờ chầu
Tướng quân giáp sắt đêm hàn vượt quan
- Thật sao?
Tư Mã Quang ngạc nhiên.
- Là y chủ động uống.
Trần Khác nói:
- Lúc mà không ai ép y.
- Có thế chứ.
Tư Mã Quang cười nói:
- Người có thể thay đổi y, không có.
Mượn chủ đề của Vương An Thạch nói chuyện bầu không khí không còn trầm lắng. Trần Khác là một tay tiếp chuyện già đời, nhanh chóng kéo gần quan hệ với Tư Mã Quang.
Tiếc rằng chỉ một cái nhìn của Tư Mã Quang đã nhìn thấu tâm ý của hắn, kéo khoảng cách ra nói:
- Tiểu vương gia còn gì phân phó?
- Không có việc gì.
Triệu Tông Tích đặt đũa xuống, súc miệng xong nói:
- Không phải đã nói rồi ư, mở một cuộc họp tổng kết bàn cách ứng đối cho ngày mai.
- Vâng.
Tư Mã Quang gật đầu, kiểu ngài cứ nói, ta đang nghe.
- Hôm nay chủ yếu là tiên sinh xét tra.
Triệu Tông Tích nói:
- Ngài nói trước đi.
- Hạ quan xin nói thẳng.
Tư Mã Quang suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói:
- Sau khi nghe xong, có lẽ tiểu vương gia sẽ thấy không xuôi tai.
- Lời thật mất lòng, đạo lý đó ta hiểu.
Triệu Tông Tích cười nói:
- Cứ nói đi!
- Được rồi.
Tư Mã Quang nói:
- Hạ quan thấy hôm nay chúng ta đã bị chơi xỏ một vố.
- Sao lại vậy?
Triệu Tông Tích nói:
- Không xảy ra điều gì bất thương mà?
- Biểu hiện của họ quả thật rất tốt. Số lượng bốn trăm trống hoàn toàn có thể chấp nhận. Tóm lại mọi việc đều cực kì thuận lợi, thoạt nhìn rất hoàn mỹ.
Tư Mã Quang nói.
- Chẳng lẽ không tốt?
Triệu Tông Tích hỏi.
- Đại Tống có ba họa, tham nhũng binh đứng đầu. Phụ nữ và trẻ em cũng biết điều đó. Nếu chỉ giải trừ quân bị đơn giản vậy là xong thì mấy chục năm nay nó đã không làm Đại Tống khó khăn như thế.
Tư Mã Quang dừng một lát rồi nói:
- Bời vì quá thuận lợi nên rất khác thường. Việc bất thường tất có vấn đề.
- Vấn đề ở đâu?
Triệu Tông Tích nói:
- Không nhìn ra bất kì sơ hở gì, những người lính kia đều là thật.
- Đúng, liếc mắt cũng có thể nhìn ra họ đều là lính cũ.
Tư Mã Quang gật đầu:
- Nhưng kế sách mà Đổng Trác có thể nghĩ ra thì người Đại Tống chúng ta lại không thể nghĩ ra được.
- Kế sách gì?
Triệu Tông Tích hỏi.
- Lúc trước Đổng Trác tiến vào Lạc Dương, muốn dùng vũ lực áp đảo công khanh. Nhưng lính của lão không nhiều, khó mà đạt được hiệu quả uy hiếp.
Tư Mã Quang có yêu thích kể sử, giải đáp:
- Vì khiến mọi người uy phục, che giấu tai mắt người khác, Đổng Trác dùng một chiêu gọi là “Phô trương thanh thế”. Trong bốn năm ngày liên tiếp lão ra lệnh quân đội của mình, ban ngày thì tiến vào thành diễu võ giương oai, rêu rao khắp nơi tối lại lệnh cho bọn chúng lặng lẽ ra khỏi thành, sau đó ngày hôm sau lại gõ trống khua chiêng vào thành. Người kinh thành không biết, đều tưởng người của lão đông không đếm xuể. Nhưng thực chất đây chỉ là thủ thuật che mắt của lão.
- Ý ngươi là bọn họ dùng thủ thuật che mắt ư?
Triệu Tông Tích trừng to mắt.
- Rất có khả năng.
Tư Mã Quang thản nhiên nói:
- Thành Biện Kinh có bốn trăm quân doanh, giáo trường cũng có ba mươi sáu chỗ. Bọn họ hoàn toàn có thể gộp binh lực hai quân thậm chí ba quân lại để ứng phó đợt kiểm tra của chúng ta.
Dừng một lát lại nói:
- Trong nha môn tam ti, kỳ thật vẫn có quan văn là người của họ. Những kẻ này hoàn toàn có thể sửa sang quân tịch gọn gàng, nhưng họ lại cố ý làm lung tung để lợi dụng sơ hở.
- Ngươi nói cũng phải.
Triệu Tông Tích gật đầu:
- Vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?
- Điều này phải xem ý của tiểu vương gia.
Tư Mã Quang nhìn y, ngữ điệu thong thả khiến người dễ chịu:
- Ngài muốn làm qua loa hay muốn làm mạnh vụ này.
- Tức là thế nào?
Triệu Tông Tích nói.
- Nếu muốn qua loa thì nhắm mắt làm ngơ là được.
Tư Mã Quang vẫn giữ nguyên ngữ điệu:
- Hạ quan thiết nghĩ nếu đã có tiền lệ này thì những cánh quân sau cũng sẽ bắt chước. Đến lúc đó có thể tra được số lượng tầm mười ngàn, đủ để tiểu vương gia bàn giao.
Dừng một lát, gã nói khẽ:
- Số lượng mười ngàn thực ra cũng là ranh giới cuối cùng Phú tướng công có thể chấp nhận…
Số lượng mười ngàn, thật ra là giới hạn của Phú tướng công.
Những lời nói này thật sự rất tổn thương người, Triệu Tông Tích nhăn mặt, nhất thời đỏ bừng:
- Hoá ra bọn họ cho ta là kẻ vô dụng sao? Tìm mọi cách nịnh hót ta như là dỗ trẻ con?
- Vì giải trừ quân trang lần này,
Tư Mã Quang chậm rãi nói:
- Phú tướng công ra sức rất nhiều, thoả hiệp với nước Liêu, thoả hiệp với tướng môn, bỏ ra hết thảy không tiếc bất cứ giá nào đổi lấy một thái độ, về tất cả các phương diện không thể không cho ông ta một chút thể diện...
Dừng một chút nói tiếp:
- Hạ quan nghe nói, thật ra Phú tướng công muốn tự mình động thủ.
- Phải.
Triệu Tông Tích nói:
- Nhưng hoàng thượng không đồng ý, nói là vì nghĩ cho con cháu bọn họ nên đem việc xấu đó giao cho chúng ta rồi.
- Tướng công không thể tự mình động thủ nên chỉ có thể chờ đợi các vị Vương tử ra tay thôi.
Tư Mã Quang thản nhiên nói:
- Cho nên kết quả dù tốt hay xấu đều chỉ có thể chờ chư vị Vương tử hành động. Nếu chỉ hời hợt như chúng ta, thì tiếng sấm lớn nhưng mưa lại nhỏ, hòa khí êm thấm đều trôi qua hết.
Dừng một chút nói tiếp:
- Theo điều tra sơ bộ thì số người còn thiếu khoảng ba bốn mươi ngàn, muốn đối phó với mặt mũi Phú tướng công không có gì trở ngại, nhưng không đạt được mục đích bắt chẹt tướng môn, dùng được vài năm liền sẽ bị nhấn chìm.
- Cái này thật mâu thuẫn.
Triệu Tông Tích cau mày nói:
- Nếu Phú tướng công chỉ vì vẻ bề ngoài thì cần gì phải tự tổn hại thanh danh đi thỏa hiệp với nước Liêu?
- Điểm mấu chốt chính là đây!
Tư Mã Quang lộ ra ánh mắt ‘trẻ nhỏ dễ dạy’:
- Cho nên cách nghĩ thật sự của ông ta, không chỉ đơn giản tuyên bố như vậy đâu! Ông ta chuẩn bị buông tay làm một ván lớn đấy!
Dừng một chút lại nói tiếp:
- Tại sao phải định ra quy tắc ‘chuyện cũ sẽ bỏ qua’, không phải do sợ đám tướng môn đó mà ông ta muốn lưu cho họ một chút hơi tàn trong lúc dứt khoát hạ đao, tránh để “cá chết lưới rách” thôi!