Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 13 : Tự cứu

Ngày đăng: 01:20 20/04/20


Có tức giận thì tức giận, đối với Trần Tam Lang mà nói, hạ sốt mới là việc cấp bách. Bằng không một khi để nóng quá lâu không thuyên giảm, khiến cho bệnh biến chứng, có thể thành chín phần chết một phần sống. Vừa thấy hai em trai ở cửa, hắn liền bảo Ngũ Lang đỡ mình trở về nằm.



Tiểu Lục Lang đi theo vào nhà, nhìn thấy cạnh giường có một bao giấy dầu, liền hoan hô một tiếng nói:

- Có đồ ăn!

Mở ra vừa thấy, quả nhiên là mấy chiếc bánh đào. Đối với một đứa trẻ ăn không đủ no mà nói, hiển nhiên là ngăn không được sự hấp dẫn. Nó cầm lấy một chiếc vừa định đưa lên miệng, lại bị Ngũ Lang gạt phắt đi nói:

- Không ăn mấy thứ đồ thối của nhà bọn họ!



Tiểu Lục Lang lã chã chực khóc, Trần Tam Lang kéo nó lại, trừng mắt liếc Ngũ Lang nói:

- Đây là Tứ Lang đưa tới.



- Cũng như nhau thôi.

Ngũ Lang ngang ngược nói.



- Đúng là ngu ngốc!

Trần Tam Lang mắng:

- Lão yêu bà gì đó, không ăn chẳng phải hời cho bà ta quá sao?!



- Ồ...

Ngũ Lang nghĩ lại cũng phải.



- Cho nên, hãy coi nó là lão yêu bà, ăn cho mạnh vào!

Trần Tam Lang thương Ngũ Lang còn đói bụng nhất, lấy một chiếc đưa cho nó trước.



Trẻ con đúng là dễ bị lừa, Ngũ Lang quả nhiên cắn ngấu nghiến, thiếu chút nữa cắn cả vào đầu ngón tay Tam Lang.



Trần Tứ Lang sợ mẹ nó phát hiện ra, nên chỉ lấy mấy chiếc bánh, nháy mắt, hai đứa bé ăn chỉ còn một chiếc. Lúc này mới nhớ tới đến Tam ca còn chưa ăn, Trần Ngũ Lang đỏ mặt, Lục Lang vội vàng đưa chiếc bánh cuối cùng cho hắn ăn:

- Tam ca ăn đi...



- Tam ca bị bệnh, ăn không ngon, bây giờ phải uống thuốc.

Trần Tam Lang cười cười, bảo Tiểu Lục Lang cầm lấy, sau đó nói với Hắc Ngũ Lang:

- Khỏe hơn rồi chứ?




Mặt trời chiều ngả về hướng tây, chiếu xuống mặt hồ lăn tăn vẩy bạc, cũng chiếu vào người ba huynh đệ. Giờ khắc này, thật là yên tĩnh ấm áp...





Ăn xong quả đậu, Trần Tam Lang sớm đuổi hai em trai đi ngủ. Còn hắn lại đi ra ngoài.



Nửa đêm, hai tiểu tử kia đã ngủ say sưa, rồi lại bị hắn làm cho tỉnh dậy.



Ngũ Lang miễn cưỡng mở mắt ra, Lục Lang rõ ràng rất phiền, giả chết nói:

- Buồn ngủ...



- Có muốn ăn thịt không?

Một câu của Trần Tam Lang khiến cho ý nghĩ của tiểu tử kia biến mất.



Vì sao nói như vậy? Bởi vì hai đêm nay, ít nhất hắn nghe được tiểu tử kia nói mơ đến bảy tám lần, lăn qua lộn lại chính là ba chữ: Thịt, thịt heo...



Cái gì gọi là đến nằm mơ cũng nghĩ đến? Chính là như thế này đây.



Ngũ Lang cũng tỉnh táo, suy nghĩ một hồi lâu, mới chậm rãi nói:

- Đã lâu không ăn thịt ...

Đầu óc đang nhớ lại thời gian trước được ăn thịt.



- Còn không mau đứng lên, huynh dẫn các đệ đi ăn thịt!

Trần Tam Lang xuống giường, đi giày cho Tiểu Lục Lang, dẫn hai em trai ra cửa.



Tới nhà bếp, nhờ ánh trăng sáng ngời, hai đứa bé liền nhìn thấy một con gà trống vừa to vừa béo, nằm thẳng đờ trên mặt đất.



Trần Ngũ Lang rất quen thuộc với con gà trống ác ôn này, bởi sáng sớm hàng ngày, nó đều bị con vật mào bẹp này gọi dậy, đã dùng ánh mắt mà giết nó cả trăm lần từ lâu rồi.



Chỉ có điều đột nhiên nhìn thấy nó sồ sộ trước mắt, Ngũ Lang vẫn kinh ngạc há to miệng.