Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 7330 : Long xương kỳ

Ngày đăng: 01:25 20/04/20


Đợi Trần Khác tạ ơn đứng dậy, Lý Hiến lại lấy ra một ý chỉ nữa, cười nói:

- Đông Dương bá đừng vội, còn có Thánh chỉ.

Người Trần gia đành phải thi lễ một lần nữa, nghe tuyên:

"Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, Tập Hiền điện Tu soạn Trần Khác, phụng mệnh xuất cảnh liên kết đồng minh. Đã nối liền niềm vui của viễn quốc, thực sự được gọi là chuyên sứ, công lao to lớn, trẫm vô cùng tán thưởng. Nay trẫm tuyên bố phong làm Cảnh Linh cung Phó sứ, Thiên Chương các Thị giảng, Gia Thượng Kỵ Đô Úy, Đông Dương huyện Khai quốc bá, thực ấp tám trăm hộ, thực thực phong năm trăm hộ, ban tử chương phục."

Phần thánh chỉ này, khiến cho toàn Trần gia gần như chết lặng người, một tử phục quan ngoài hai tuổi? Ngoài dòng dõi quý tộc của Thiên Hoàng ra, ai có thể làm được? Trần Khác lại có thể làm được rồi.

Tuy nhiên chớ vội vui mừng, bởi vì còn có ý chỉ thứ ba.

- Môn hạ, Cảnh Linh cung Phó sứ, Thiên Chương Các, Thị giảng, Gia Thượng Kỵ Đô Úy, Đông Dương huyện Khai quốc bá, thực ấp tám ngàn hộ, thực thực phong năm trăm hộ, ban thưởng tử chương phụn. Trần Khác, lời nói và việc làm được vạn chúng noi theo, làm gương cho chí sĩ thiên hạ. Nhưng trời đưa đất đẩy, lần lượt đính ước với Tô, Liễu thị nữ, ngả ngớn hoang đường, trái lại luân thường. Nay mặc dù tỉnh ngộ, nhưng việc sai đã làm, cưới người thứ nhất, thất tín với người kia, người kia làm sai chỗ nào? Sai lại càng sai. Nhớ năm đó, người này không chối lao khổ, công huân lớn lao, lại cố gắng hết sức hối lỗi.

- Nay giáng xuống làm Tập Hiền Điện Tu soạn, huyện Tự Dương khai quốc nam, thực ấp ba trăm hộ, thực phong một trăm hộ, đổi tử chương phục thành y bào ngân ngư. Lại phong Tô thị nữ làm Tự Dương huyện quân, Liễu thị nữ làm Vũ Dương huyện quân, học theo Nga Hoàng Nữ Anh. Tròn mệnh quân thần, không tổn thương tình cảm cũ. Khuất pháp thi ân, sau này không được viện dẫn lẽ này nữa.

Nghe Thánh chỉ, Trần Khác ngây người, trong đầu là những hình ảnh về quãng thời gian đã qua, cuối cùng thì cũng không phụ giai nhân, thật sự không dễ dàng chút nào...

- Nếu Học sĩ muốn mở điểm, tuy nói là bị giáng chức, nhưng Quan gia từng có ý, có thể thay một phần.

Lý Hiến than nhẹ:

- Còn có ý chỉ thứ tư.

Trần Khác đành tiếp tục nghe chỉ, bất quá hắn vẫn đang mơ hồ, chỉ nghe được bổ nhiệm mình làm Quyền Thủ Hoàng Gia Vũ Học Viện Sự. Đây là ý quan thấp phẩm nhưng đảm nhiệm chức vụ cao, đây vốn là ý bao hàm trong nội dung chính.

Trần Khác tiếp thánh chỉ, Trần Thẩm lại lấy tiền đưa cho các công công, tiễn bọn họ đi, mới quay lại cười nói:

- Có cái này, Tam Lang cuối cùng cũng có thể kết hôn.

Trần Hi Lượng ngược lại tức giận nói:

- Người làm ca ca như con nhất định phải kết hôn trước. Không thể để cho người ta chê cười chúng ta làm đảo lộn luân thường!

Nghe giọng nói cũng biết, Tiểu Lượng ca không hài lòng với việc Trần Khác một đám hai phòng.

- Con biết rồi….

Nhị Lang lập tức ỉu xìu. Cho dù Tô Bát Nương không hề tránh mặt, nhưng muốn sưởi ấm lòng nàng vẫn cần tốn chút thời gian. Ban đầu y có ý định nấu chín nồi cơm này sau đó mới từ từ ăn nó, nhưng giờ xem ra chỉ có thể ăn cơm sống… Trần Hi Lượng lo lắng cũng đúng, trong Nhữ Nam Vương phủ, Triệu Tông Thực đã biết đến bốn Thánh chỉ này, đang thương lượng với vài huynh đệ.

- Cho rằng trước tiên thăng quan cho hắn rồi lại giáng xuống là có thể ngăn được mồm miệng thế gian sao?

Triệu Tông Huy hận Trần Khác thấu xương, chỉ cần vừa nhắc tới hắn, bảo đảm nghiến răng nghiến lợi:

- Huống chi tính gộp cả hai lần, hắn không những không mảy may tổn hại, lại còn thêm cái phi bào ngân ngư tự Dương Nam, chưa nói đến cái phúc trái ôm phải ấp! Chuyện tốt nào cũng bị hắn chiếm hết là sao?

- Phúc Tề nhân tốt như vậy sao?

Triệu Tông Ý đã chịu đủ nỗi khổ gia đình bất ổn ngược lại không cho là đúng nói:

- Ví dụ như cả hai bên đều là thế gia đi, xưa này không phải không có, nhưng có người nào có kết cục tốt? Huống chi với tính tình của Liễu Nguyệt Nga, còn không đánh cho nữ tử Tô Gia kia mặt mũi bầm dập? Tam Tô cũng không chịu ngồi không, đến lúc đó không chờ người khác đặt chuyện, bọn họ cũng tự tới cáo trạng với Quan gia, tới lúc đó chỉ sợ họ Trần chịu không nổi!

Cổ nhân có dạy “Tu tề trị bình” (giữ cho nhà cửa êm ấm). Một quan viên mà ngay cả gia đình mình cũng không quản được thì sẽ bị người đời cho là hạng vô năng, lại càng không cần nhắc tới việc đảm đương trọng trách to lớn của đất nước. Bởi vậy, một tội trạng “trị gia bất nghiêm” có thể tước đi cả tính mạng Trần Khác.

- Lời này có lý. Ta không cần gấp, cứ xem vở kịch hay của hắn là được rồi.

Triệu Tông Hữu cười:

- Lại nói, ta thấy có lẽ Quan gia cũng không muốn thấy hắn, nếu không cũng sẽ không ném hắn đi sung quân vào võ học viện. Cục diện rối rắm đó ai có thể xử lý được chứ, cuối cùng bị chê cười là điều khó tránh khỏi.

Thời đại trọng văn khinh võ này, nếu nhậm chức ở trường Thái học Quốc Tử Giám là được xem như thành đạt, cao quý nhưng tới quản võ học thì…ngược lại bọ cho là không có chút tiền đồ nào hết. Cho nên y mới cảm thấy Trần Khác bị đưa tới võ học viện là bị Hoàng đế đuổi vào Lãnh cung rồi.

- Dù vậy nhưng vẫn không thể khinh thường, đám tiểu tử đó rất xảo trá.

Triệu Tông Thực âm trầm lắc đầu:

- Ai biết có âm mưu gì?

Y mấy hôm nay vẫn canh cánh trong lòng, cho rằng phụ tử Triệu Tông Tích đang cố ý chỉnh mình.

- Nói rất đúng.

Triệu Tông Hữu gật đầu:

- Bình tĩnh xem xét, tên Trần Khác kia năng lực phi phàm, Triệu Tông Tích hoàn toàn phải nhờ vào hắn mới có được ngày hôm nay, tiêu diệt hắn, Triệu Tông Tích sẽ không có chỗ nào để cậy vào. Cho nên, vẫn cần phải xốc lại tinh thần, khiến cho hắn phải chôn cùng Võ học viện.

- Ừ, quả thật không thể khinh thường.

Triệu Tông Thực gật gật đầu, lại nói:

- Tuy nhiên, vẫn nên lấy đại cục làm trọng, cố gắng hết sức không nên manh động, để cho hắn tự phạm sai lầm đi…

Ngụy quân tử sợ nhất cảm xúc lẫn lộn, y vẫn tự nói với mình, lùi một bước trời cao biển rộng, đợi tới khi ta ngồi vững trên vị trí kia, họ Trần có bản lĩnh thế nào nữa ta cũng có thể tùy ý xử lý hắn.

- Ôi…

Triệu Tông Huy buồn bực thở dài, Trần Khác một ngày chưa xong, y một ngày không dám ra khỏi cửa.

- Được rồi.

Triệu Tông Thực không muốn nhắc đến Trần Khác nữa, đổi đề tài:

- Long lão tiên sinh khi nào thì tới kinh thành?

- Nếu là người khác thì đã sớm tới, nhưng ông ta đã lớn tuổi không dám đi nhanh.

Triệu Tông Ý vẫn luôn để tâm tới chuyện này nói:

- Còn nữa, chúng ta mời ông ta vào kinh, không phải vì muốn khuếch trương thanh thế sao? Đi đường chậm một chút, quan lại các châu huyện trên đường mới kịp đón tiếp.

- Ừ.

Triệu Tông Thực gật gật đầu, sắc mặt ưu tư nói:

- Tuy nhiên, vẫn là nên vào kinh nhanh một chút. Ta nghe nói Vương Giới Phủ cũng sắp tới rồi.

Chương Đôn đại diện Vương An Thạch đi cửa sau đến kinh thành, kết quả là vừa mới tiến vào bên trong tòa nhà của Trần Khác, hành động này được hắn cho là tín hiệu cho thấy vị quan viên hưởng dự tứ hải này đã nương nhờ theo Triệu Tông Tích.

Hơn nữa, Triệu Tông Tích tiến cử Vương An Thạch làm phán quan Tam Tư Độ, lại càng chứng minh cho phán đoán của Triệu Tông Thực.

- Hàn tướng công nói rồi không cần phải lo lắng, cũng không cần phải sinh lòng đề phòng với Vương Giới Phủ.

Triệu Tông Ý lắc đầu nói:

- Y nói nhân phẩm của Vương An Thạch cao ngạo quý trọng, sẽ không dính dáng tới, việc này hơn phân nửa là do tên Chương Đôn kia bị Trần Tam Lang kéo lại, nghe nói hai người bọn họ là bạn tốt. Nhưng Triệu Tông Tích tìm mọi cách lấy lòng, nhiều nhất cũng chỉ đổi lấy trung vị Vương An Thạch trở về, không hề ảnh hưởng tới chúng ta.

- Ừ.

Triệu Tông Huy yên tâm, thở dài nói:

- Nếu phụ thân khỏe mạnh hơn

một chút, cũng đỡ cho chúng ta khỏi phải đoán mò Triệu Doãn Nhượng vốn đã mang

bệnh nguy kịch, lại thêm cái chết của Triệu Tông Lại là một đòn đả kích tinh thần trầm trọng, cho nên trong thời gian này vẫn nằm trên giường không dậy nổi. Thái y dặn dò ông nằm tĩnh dưỡng, không được lo lắng.

- Chỉ hy vọng được như vậy.

Triệu Tông Thực thở dài nói:

- Tuy nhiên cũng nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất…

Nếu nói y không có tình cảm với phụ thân của mình tuyệt đối là nói dối, dù sao lão nhân gia cũng dồn rất nhiều tâm huyết vào y. Nhưng những vấn đề khó khăn gặp phải hiện nay càng khiến y lo âu.

Nếu Triệu Doãn Nhượng vào đúng thời khắc mấu chốt này mà qua đời, như án lệ, mình không thể không mang đại tang rồi!

Hai năm lẻ ba tháng thật sự đã rất dài, đủ để san bằng mọi cố gắng của con người! Ngươi còn phải ngồi yên trong gia tộc bó tay nhìn người khác đi lên!

Có câu, đi ngược dòng nước, không tiến tức lùi, chỉ sợ ba năm sau mình quay lại nhậm chức, Triệu Tông Tích đã vượt trước rồi.

- Ừ.
- Hay cho “Thiếu niên bất thức sầu tư vị, vi phú tân từ cường thuyết sầu”.

Huynh đệ Vương An Lễ cùng nhau khen.

Tuy nhiên Vương Bàng lại không cho là đúng:

- Trọng Phương huynh, sau này vẫn nên để ý một chút mới tốt. “Nguyên gia thảo thảo, phong lang cư tư, doanh đắc thương hoàng bắc cố” (Nguyên Gia vội vàng. Phong lang cư tư. Rốt cuộc vội vàng Bắc Cố”)không sợ người khác nói ngươi mượn chuyện người xưa nói người nay sao?

Ai nấy đều ngạc nhiên, sau đó là sợ hãi. Đúng vậy, hai mươi ba năm trước, Đại Tống dồn lực cả nước chủ động tấn công Tây Hạ, ý đồ tiêu diệt Lý Nguyên Hạo, ai ngờ bị lão nắm được cơ hội đánh cho thất bại thảm hại, tuy rằng cuối cùng Lý Nguyên Hạo cầu hòa, nhưng đó là vì thực lực hai nước cách xa quá lớn, lại có Liêu quốc bên cạnh, để bảo tồn thực lực mới đành đình chiến gấp rút cầu hòa.

Mặc dù vậy, vì giữ gìn mặt mũi Đại Tống, triều đình vẫn tuyên bố mình là kẻ thắng, Trần Khác nhắc đến điển cố Lưu Nghĩa Long con của Lưu Dụ ý đồ phong Lang Cư Tư, tấn công Bắc phạt, ngược lại khiến Hoàng đế Bắc Ngụy Thác Bạt Đao thừa cơ chỉ huy xuôi về phía nam, binh chống đỡ dải Giang Bắc quay về, rơi vào tay đối thủ bị thương nặng, rất dễ khiến cho người ta liên tưởng muốn nói bóng gió đền bản triều.

Tim Trần Khác đập mạnh, lại chợt cười nói:

- Đúng là mượn cổ nói nay, nhưng không phải châm biếm nay. “Nguyên gia thảo thảo, phong Lang Cư Tư, Doanh đắc Thương Hoàng bắc cố. Nhị thập tam niên, vọng trung do ký, phong hỏa Thiểm Tây lộ. Hà Khan hồi phủ, phật ly từ hạ, nhất phiến thần nha xã cố. Bằng thùy vấn: liêm pha lão hĩ, thượng năng phạn phủ?” (Nguyên Gia qua loa vội vàng đánh Lang Cư Tư mong mở mang biên cương, vộ vàng đánh Bắc Cố. Hai mươi ba năm trước, ngoảnh đầu nhìn lại, vùng Thiểm Tây khói lửa. Ngoái cổ về, đền Phật Ly cúng tế linh đình. Quạ kêu, trống gõ. Có ai hỏi đến lão tướng Liêm Pha vẫn ăn khỏe chứ?) Ý của ta là, năm đó chiến tranh với Tây Hạ, triều đình của ta chuẩn bị không tốt, cho nên mới rơi vào cái “thảo thảo” (vội vàng, qua loa), nhưng hiện tại Nguyên Hạo đã chết, Tây Hạ không có ai lãnh đạo mà sinh loạn, thực lực quốc gia ngày càng suy yếu, chỉ có Đại Tống ta quyết chí tự cường, chăm lo việc nước, rửa sạch hổ thẹn!

Nhưng trong lòng thầm nghĩ, xem ra sau này phải cần thận rồi, tránh bị người ta tóm lấy nhược điểm, mượn cơ hội sinh sự.

Hắn vốn tưởng rằng Vương Bàng sẽ tiếp tục nói mỉa mai, ai ngờ đối phương lại vỗ tay khen:

- Nói rất hay, thực đã nói ra tiếng lòng của ngu đệ!

Vương Bàng nói với Vương An:

- Tiểu thúc, giờ ta đã hiểu, bài từ

này không có hạ khuyết, đó là tác phẩm của người luyện võ, có hạ khuyết thâm trầm tỉnh táo mới là lòng son nhiệt tâm của người đọc sách thế hệ chúng ta!

Nghe tiểu tử này nói như thế, Trần Khác lại nhẹ nhàng thở ra, cũng không hiểu tại sao, trước mặt Vương An Thạch hắn cũng chưa từng cảm thấy áp lực lớn như vậy. Chỉ có thể nói, cậu thiếu niên mười sáu tuổi này quả thật là sự tồn tại yêu nghiệt!

Chuyển ánh mắt sang phía khác, dùng cách này bình phục tâm tình trở lại, Trần Khác lơ đãng nhìn thấy, xe ngựa của nữ quyến Vương gia vén màn lên, một đôi mắt to linh hoạt đang chăm chú nhìn mình.

Đó là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi, tràn đầy thanh xuân, dung nhan còn hơn Tiểu Muội một bậc. Phát hiện Trần Khác nhìn mình, không giống như những thiếu nữ bình thường nàng không hề hoảng loạn, mà khẽ cười, giòn như chuông:

- Động Đình tám trăm dặm, sóng cuộn trào, đại nhân từ đâu mà đến?

(1): Bài thơ Vĩnh Ngộ Lạc (kinh khẩu bắc cố đình hoài cổ)

Thiên cổ giang sơn,

Anh hùng vô mịch,

Tôn Trọng Mưu xứ.

Vũ tạ ca đài,

Phong lưu tổng bị,

Vũ đả phong xuy khứ.

Tà dương thảo thụ,

Tầm thường hạng mạch,

Nhân đạo Ký Nô tằng trú.

Tưởng đương niên,

Kim qua thiết mã,

Khí thôn vạn lý như hổ.

Nguyên Gia thảo thảo,

Phong Lang Cư Tư,

Doanh đắc thương hoàng Bắc Cố.

Tứ thập tam niên,

Vọng trung do ký,

Phong hoả Dương Châu lộ.

Hà kham hồi thủ,

Phật Ly từ hạ,

Nhất phiến thần nha xã cổ.

Bằng thuỳ vấn,

Liêm Pha lão hĩ,

Thượng năng thực phủ.

Dịch: Tại đình Bắc Cố cửa Kính nhớ chuyện xưa

Ngàn thuở non sông

Anh hùng khó kiếm

Nơi Tôn Quyền (Tôn Trọng Mưu) ở

Điện múa đài ca

Phong lưu thảy bị

Gió giập mưa vùi đổ

Tà dương cây cỏ

Tầm thường ngõ ngách

Nơi Ký Nô từng ở đó

Tưởng bấy giờ

Giáo vàng ngựa sắt

Khí thôn muôn dặm hùng hổ

Nguyên Gia (niên hiệu vua Tống Văn Đế) nông nổi

Phong Lang Cư Tư (Tên núi Lang Cư Tư) (ý là Muốn mở rộng biên cương, đánh Lang Cư Tư)

Rút cuộc vội vàng Bắc Cố

Bốn ba năm qua,

Tròng mắt như in,

Vùng Dương Châu khói lửa.

Ngoái cổ về,

Đền Phật Ly cúng tế linh đình,

Quạ kêu, trống gõ.

Có ai hỏi đến,

Lão tướng Liêm Pha,

Vẫn ăn khoẻ chứ?

Bài thơ: Vĩnh ngộ lạc - Kinh khẩu Bắc Cố đình hoài cổ - 永遇樂-京口北顧亭懷古 (Tân Khí Tật - 辛棄疾)