Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 7336 : Bận bịu vì thiện chính

Ngày đăng: 01:25 20/04/20


Cuối cùng vẫn là Liễu Nguyệt Nga tính tình thẳng thắn, mở miệng nói trước:

- Tỷ tỷ…

- Phù…

Tiểu Muội che miệng cười nói:

- Ba năm trước đây, chúng ta nói chuyện ở lễ mừng năm mới, tỷ còn nhiều tuổi hơn muội đó.

Nói xong kéo Liễu Nguyệt Nga lại gần nói:

- Nguyệt Nga tỷ, cứ làm chuyện “hư văn nhục lễ” thật là không có ý nghĩa, chúng ta chỉ cần vui vẻ cả đời, làm cách nào cố gắng sống thật tự tại đi.

Cô nương Liễu Nguyệt Nga này thật sự không phải là đối thủ của Tô Tiểu Muội, hai người hàn huyên thời gian ước chừng một chén trà thì đã không còn xa lạ nữa, so với ba năm trước đây còn có phần thân thiết hơn.

Đúng lúc tán gẫu đang đến hồi cao trào thì cửa mở, tân lang say khướt được đỡ trở về.

Nhóm Uy nữ vội vàng nhường chỗ, để cho hai nàng đưa Trần Khác nằm lên giường. Trần Khác vừa đặt mình thì đã gáy khò khò. Hai người đang định cởi giày cho Trần Khác thì bị A Nhu ngăn lại, cung thanh nói:

- Việc này sao lại để phu nhân làm, những chuyện lặt vặt để nhóm thị tỳ làm đi.

Hai người đều không biết cách hầu hạ người khác, thúc ngựa cũng không bằng được bản lĩnh của nhóm Uy nữ nên đành phải đứng sang một bên, nói chuyện cùng với Đỗ Thanh Sương.

- Tỷ là Thanh Sương phải không.

Liễu Nguyệt Nga dưới sự chỉ dẫn của “tình thần Tô Tiểu Muội”, cũng không chú ý tới quy củ.

- Phu nhân nói vậy là giết tiện thiếp rồi.

Đỗ Thanh Sương ngay lập tức co quắp nói:

- Gọi tiện thiếp là Thanh Sương được rồi.

- Thanh Sương tỷ tỷ, tỷ không cần đa tâm.

Tô Tiểu Muội mỉm cười nói:

- Ta cùng Nguyệt Nga tỷ cũng không phải loại người coi trọng danh phận.

- Chúng ta coi trọng chính là cảm tình, đạo lý.

Liễu Nguyệt Nga gật đầu nói:

- Bậc trên là tỷ tỷ, đây chính là đạo lý.

Nói xong lại nhìn sang Trần Khác:

- Đúng rồi, sao huynh ấy lại say như vậy?

- Quan gia hôm nay bị chuốc rượu thảm rồi, lúc nãy ở bên ngoài còn nôn ra.

Đỗ Thanh Sương nhỏ giọng nói:

- Đêm nay sợ rằng không tỉnh lại được…

- Còn chưa lúc nào thấy huynh ấy say như vậy đâu.

Liễu Nguyệt Nga lắc đầu, chợt cười nói:

- Huynh ấy say cũng tốt, ba tỷ muội chúng ta có thể nói chuyện suốt đêm…

Kết quả là đêm đại hôn, ba nữ nhân lại ở trong phòng tân hôn nói chuyện đến nửa đêm, bỏ mặc Trần Khác đang ngủ say trên giường.

Cái này đúng như câu danh ngôn ‘Một tên hoà thượng khiêng nước uống, hai tên hoà thượng nấu nước uống, nhưng ba tên hoà thượng thì không có nước mà uống’... (ngụ ý chỉ người nhiều thì ỉ lại)

Đến canh ba, Đỗ Thanh Sương thật sự chịu không được nữa, đành phải đi ngủ trước. Liễu Nguyệt Nga cũng đứng lên nói:

- Muội với tỷ ngủ cùng một giường nhé.

- Muội cũng đi.

Tô Tiểu Muội nói.

- Không được, dù sao cũng phải có người ở đây để chiếu cố cho huynh ấy.

Liễu Nguyệt Nga nói:

- Huynh ấy uống nhiều rượu quá, nửa đêm sẽ thấy khát nước.

Nói xong lại cảm thấy như mình nói lỡ lời, có chút đỏ mặt nói:

- Muội từng làm bảo tiêu cho huynh ấy nên biết.

Hai người cũng không nói nhiều, liền để Tiểu Muội ở lại phòng tân hôn. Tiểu Muội cũng muốn đi ra ngoài, lại nghe trên giường tên kia khàn giọng nói:

- Nước... nước...

Tiểu Muội đành phải dừng bước, lấy phích nước, rót một chén nước mang đến bên giường, định dùng sức nâng Trần Khác dậy đã thấy hắn đang cười tủm tỉm nhìn mình.

- Huynh cũng biết giả say cơ đấy.

Tiểu Muội đặt chén trà vào trong tay hắn, gắt giọng nói:

- Trốn tránh thật nhanh!

- Đúng là gần mực thì đen.

Trần Khác nhỏ giọng cười nói:

- Đây là Tiểu Muội nhà ta sao, Liễu Nguyệt Nga khó mà thoát được.

- Nguyệt Nga tỷ thật tốt, không giống một số người tâm cơ thâm trầm như tên tiểu gia hoả nhà huynh.

Tiểu Muội nhăn mặt giả quỷ nói:

- Huynh không tin muội!

- Nói cái gì đó.

Trần Khác uống một hơi cạn sạch, tùy ý ném chén trà trong tay đi, đưa tay kéo Tiểu Muội vào trong lòng, kề sát mặt vào khuôn mặt vô cùng nhỏ nhắn của nàng nói:

- Ái thê...

- Muội không tin ta có thể làm tốt...

Cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn, tim Tô Tiểu Muội đột nhiên đập nhanh. Run giọng nói:

- Mối quan hệ trong nhà này....

- Nếu ta không tin muội, trên đời này cũng không tin được ai khác...

Trần Khác chậm rãi gia tăng sức lực, một tay dùng sức ôm lấy eo của Tiểu Muội, gắt gao ôm chặt nàng vào ngực mình, ngậm lấy vành tai của nàng khẽ liếm, tay kia cởi bỏ y phục rườm rà trên người nàng.

Tiểu Muội cả người như bị điện giật, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giờ biến thành đỏ hồng, hơi bất an đè tay của Trần Khác lại.

Trần Khác chuyển sang hôn lên đôi môi đáng yêu của nàng. Hắn vẫn cảm giác được hơi thở của thiếu nữ xinh đẹp giống như trong trí nhớ trước kia, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một bức tranh... Trên đồng cỏ xanh ngát ở huyện Thanh Thần, một thiếu nữ xinh đẹp cưỡi lừa đang nhìn mình cười khanh khách, nói:

- Tam ca, đợi lớn lên muội sẽ gả cho huynh được không?

Trong mắt hắn đột nhiên nổi lên một tầng nước mắt. Cô gái này là thanh mai trúc mã của mình...

Tiểu Muội e lệ nhưng cũng kiêu ngạo, nằm trong lòng ngực Trần Khác, nỗi bất an dần dần tan biến, bắt đầu có cảm giác mới lạ đáp lại với hắn. Hơi thở của nàng bắt đầu dồn dập, từ bị động chuyển sang chủ động, cánh tay nàng giống như lá cây Tùng quấn quanh lấy cổ hắn, yêu kiều rên rỉ nửa như khóc nửa như vui mừng.

Tay của Trần Khác thuận theo cổ tay của nàng, từ trong tay áo nàng vươn ra, cách một lớp quần áo Tiểu Muội, từng lớp một xâm nhập vào vùng cấm địa của nàng. Tiểu Muội chưa bao giờ bị người khác động chạm như vậy, nàng không nhịn được e lệ, không tự chủ được mà co rút người về phía sau, nghiêng người muốn tránh, không cho hắn tiến thêm một bước, nhưng hắn lại đổi hướng, sáu hàng cúc áo của nàng đã bị Trần Khác cởi ra lúc nào không biết.

Trần Khác nắm lấy xé ra. Bộ y phục liền rời khỏi thân thể nàng.

Một tay giương lên, tay áo như mây bị thổi đi, phủ lên chiếc đèn ngọc lưu ly cạnh giường.

Ánh sáng bên trong biến thành màu đỏ kiều diễm, không khí càng thêm mê ly.

Túi thơn tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, Trần Khác tách nhẹ hai chân Tiểu Muội ôn nhu tiến hành xâm nhập. Thẳng cho đến khi biến nàng thành tiểu Bạch Dương. Tiểu Muội tuy là xử nữ, nhưng đối với hắn tình sâu như biển, hơn nữa đối với tình cảm của hắn cũng không chịu nổi, hơi thở như lan sớm đã tràn ra như biển rồi. Một đôi chân mảnh khảnh trắng nõn, ko biết là nên kẹp chặt hay là buông ra thì tốt hơn. Gấp đến độ hơi thở càng ngày càng gấp rút.

- Tiểu Muội, muội rốt cục cũng là của ta.

Trần Khác gầm nhẹ một tiếng.

Đôi mắt Tiểu Muội như sao sáng mê ly, nghe vậy ôm chặt lấy cổ của hắn, dâng lên thâm tình, vừa hôn vừa nói:

- Núi không chán ghét, hợp với đất trời, dám cùng phu quân kết hợp...

Trần khác cúi người đi xuống, không hao phí chút thời gian nào, tiến hành hợp nhất...


Trần Khác hài lòng gật gật đầu, vừa nhấc chân đi vào cửa chính, hai chữ ‘Thối Tư’ xuất phát từ ‘Tả truyện’, Tiến tư tận trung, thối tư bổ quá ý là muốn lui lại về nhà, sau khi sự việc xảy ra sẽ xem xét lại mình. Trần Khác dùng cái tên này cho căn lầu lớn nhất là hi vọng lúc nào cũng có thể tỉnh táo suy nghĩ, không được u mê chủ quan.

Lầu có ba tầng, tầng thấp nhất có bảy phòng to lớn, dùng để tụ tập tân khách thiết yến, mở các tiết mục biểu diễn tại nhà. Lầu hai có rất nhiều hành lang uốn khúc, có thêm một gian Lan Huân mật thất, có thể dùng để dạo chơi, yến ẩm sau khi nghỉ ngơi. Lầu ba bao gồm đầy đủ cầm kỳ thi hoạ, là chỗ để người một nhà vui đùa giải trí.

Lúc này đây, Trần Khác ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế vàng có hoa văn trạm trổ ‘Vạn lý hải thiên cộng nhất sắc’, hai vị phu nhân ngồi hai bên, Đỗ Thanh Sương cũng tiến vào, đứng hầu bên cạnh.

Trần Khác cũng không để cho nàng ngồi xuống, mà thản nhiên hướng phía mọi người nói:

- Bắt đầu từ con số không, hôm nay chúng ta mới có được căn nhà như thế này, tuy rằng trên tường treo tấm biển ‘Hoà hợp yên ấm’, nhưng không có quy củ sao thành được vuông tròn, bởi vậy mới tập hợp các vị lại đây, lập thành ba điều gia quy. Một là không được lắm điều. Cái này gọi là ‘Gia hoà vạn sự hưng’ bất luận cái gì cũng không được bàn bạc thị phi, châm ngòi ly gián, Trần Khác ta sẽ không dung tha. Hai là giữ bí mật, bất kể chuyện lớn nhỏ trong phủ không được nói với người ngoài, kể cả là trong tâm không cố ý nhưng tiết lộ chuyện trong quý phủ đều lấy tội danh phản nghịch để xét xử.

- Ba là chấp hành mệnh lệnh. Mọi việc trong nhà đều do nhị vị phu nhân làm chủ cùng Đỗ di nương giải quyết, lời nói của các nàng là lời nói của ta..., các ngươi chỉ được nghe theo, nếu có bất mãn thì tìm nhị vị phu nhân để đề xuất.

Sau khi nói xong, hắn chậm rãi nói:

- Đều đã nghe rõ chưa?

- Dạ rõ.

Mọi người cùng đáp lại.

- Tiếp theo, Đỗ di nương và nhị vị phu nhân cùng làm quen một chút với mọi người đi.

Trần Khác nhìn Đỗ Thanh Sương nói.

- Vâng.

Đỗ Thanh Sương khẽ chào, trước hết mời bọn thị vệ tiến vào. Trần Khác khi rời khỏi Đại Lý, tổng cộng mang theo ba trăm thị vệ, phân ra bảo hộ người nhà của hắn và các nhân vật trọng yếu. Trang viện có bốn mươi lăm thị vệ, có mười lăm tên đang canh gác, còn lại đều ở trước mặt.

Năm tên đầu lĩnh là Trần Nghĩa, Trần Trung, Trần Tín, Trần Thành, Trần Dũng, hướng nhóm phu nhân hành lễ, giới thiệu từng người của mình, rồi đem người cáo lui.

Đỗ Thanh Sương lại cho gọi ba mươi sáu Uy nữ tiến vào. Dựa theo ý Trần Khác ‘Không dùng người bên ngoài’, đưa các cô phân chia phụ trách cuộc sống hàng ngày của các chủ nhân.

A Nhu và A Thái là chủ mẫu của nhóm, giới thiệu tên của mỗi người, sau đó cùng nhau thi lễ, trải qua nửa năm dạy dỗ, các cô đã không có gì khác biệt với các cô gái người Hán khác, nhưng vẫn nghe theo một cách vô điều kiện.

- Ba mươi sáu người bọn họ, do các muội phân công lại.

Trần Khác nhìn Tiểu Muội và Nguyệt Nga nói:

- Ta phục tùng vô điều kiện.

Sau khi nhóm Uy nữ đi xuống, các gia đinh, bà tử, đầu bếp, phu xe, tạp dịch khoảng hai mươi người tiến lên, lần lượt giới thiệu bản thân, sau đó hành lễ lui ra.

Lúc này bên ngoài chỉ còn lại Tả Kiến Đức, Chu Định Khôn và mười tám quản sự.

Đỗ Thanh Sương mời bọn họ tiến vào, sau đó đi ra ngoài đóng cửa, đề phòng có người nghe lén.

- Bái kiến phu nhân.

Hai mươi người này cũng không phải ở trong nhà, mà đang ở bên ngoài phụ trách quản lý sản nghiệp của Trần Khác. Tinh lực của Trần Khác hiện giờ toàn bộ đều đặt lên chính sự, đã không rảnh để hỏi đến việc này rồi, vì thế sẵn có hôn lễ liền triệu tập mười tám quản sự vào kinh, để Tiểu Muội và Liểu Nguyệt Nga đứng lên đảm nhiệm.

Kỳ thật, sự tình của quý phủ, Đỗ Thanh Sương vẫn xử lý rất gọn gàng ngăn nắp, Trần Khác cũng có ý để nàng tiếp tục quản lý bên dưới, ngày sau sẽ cùng Tiểu Muội và Nguyệt Nga trở thành tinh lực chủ yếu trông coi sản nghiệp.

Liễu Nguyệt Nga đối với cái này tỏ vẻ kháng nghị, nàng đối với mấy thứ này không có hứng thú, Trần Khác từ chối cho ý kiến, trước mắt chỉ có thể làm cho nàng nghe theo một chút rồi nói sau.

Người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp không hổ là dân tộc buôn bán trời sinh, Trần Khác đi tới chỗ nào, bọn họ liền đem công việc buôn bán của hắn làm ở đó, trong lúc bất tri bất giác, đã xây dựng ra một đế quốc buôn bán khổng lồ.

Vì thế mọi người bắt đầu tự giới thiệu. Trong đó Tả Kiến Đức và Chu Định Khôn là đầu sỏ Nam Bắc, một phụ trách sản nghiệp ở Biện Kinh và phương Bắc, một phụ trách kinh doanh phía Nam.

Trong mười tám quản sự, có chín người là người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp, chín người nước Thục, người Thục đều là con cháu trung thành, tin cậy của tập đoàn tài chính Thanh Thần. Mỗi một sản nghiệp của Trần Khác, đều do một người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp và một người Thục cùng nhau quản lý.

Lý Đức và Trần Giám là đại biểu cho Trần Khác thi hành quyền lực ở Biện Kinh.

Bạch Văn Dũng và Chu Thành đại biểu cho Trần Khác, ở hiệu buôn khắp nơi sử dụng quyền lực.

Chu Định Khôn và Thái Thủ Trung chưởng quản xây dựng cảng Khâm Châu.

Tả Thành Nghiệp cùng Trần Sam, phụ trách xây dựng đường sông.

Lý Thành Nghiệp cùng Sài Sư Đức ở Đam La mở hiệu buôn, phụ trách buôn bán ở Triều Tiên và Nhật Bản.

Bạch Nghị Thành và Trần Tư Tề phụ trách đúc đồng Đại Lý Đông Xuyên thành.

Chu Đức Tư và Lý Vĩ phụ trách một loạt sinh ý ở Đại Lý.

Lý Kính Tư cùng Tiền Kỳ Tường phụ trách kinh doanh ở Liêu quốc.

Chu Duy cùng Triệu Thủ Tài đang trù bị ở Biện Kinh sinh ý của cá cầu thị tử...

- Nhà chúng ta có nhiều nơi kinh doanh như vậy?

Liễu Nguyệt Nga nghe thấy các danh hiệu, liền cảm thấy đầu óc choáng váng:

- Nhà chúng ta giờ có bao nhiêu tiền?

- Hồi bẩm Nhị phu nhân, vừa rồi chúng ta vừa mới tiến hành hạch toán.

Chu Đức Khôn hồi bẩm nói:

- Dựa theo phương pháp kế toán của đại nhân, tổng cộng tài sản ước chừng một ngàn một trăm ba mươi vạn quan, mắc nợ tổng cộng một ngàn ba trăm vạn quan, bởi vậy tính tất cả quyền lợi, thiếu khoảng một trăm bảy mươi vạn quan.

- A...

Liễu Nguyệt Nga tốt xấu gì cũng đã lăn lộn cùng Trần Khác mấy năm, biết số âm, biết ghi nợ vay vốn là có ý gì, nhất thời há hốc mồm nói:

- Nói như vậy, kỳ thật chúng ta đã phá sản rồi hả?

- Cũng có thể nói như vậy.

Chu Định Khôn cười khổ nói:

- Tuy nhiên cũng không phải tệ như vậy.

- Bởi vì chúng ta mượn tiền, phần lớn là nợ trường kỳ.

Tả Kiến Đức nói:

- Chỉ cần ở Biện Kinh không rút ra số tiền kia,

Nói xong hắn nhìn Trần Khác nói:

- Hiện tại chỉ cần tính toán tỉ mỉ đề cao lợi nhuận, vẫn có thể trả được tiền lãi.

Trần Khác biết đây là nhóm tài vụ biểu đạt sự bất mãn đối với cách tiêu tiền như nước của mình, cười xin lỗi nói:

- Vẫn là nên tiết kiệm.

- Cái cần chi thì phải chi, hay là muốn cắt hết đây.

Chu Định Khôn cũng nhân cơ hội thảo phạt lại:

- Nhưng có những cái không cần thiết chi, đại nhân có thể bớt được thì nên bớt đi.

Trần Khác dùng năm vạn quan, mua cho Tô gia một khu nhà cấp cao, cũng đem một bộ phận tài chính của tập đoàn Thanh Thần và mười ba bất động sản đưa cho Liễu gia, hắn vẫn rất không hài lòng. Gây dựng sự nghiệp gian nan, đúng ra phải hết sức tiết kiệm, vị đại gia này lại đóng vai Thiện Tài đồng tử ().

Tuy nhiên còn có hai vị phu nhân, gã cũng không dám nhiều lời, đành phải bỏ qua, nói tiếp:

- Còn nữa, không thể khuếch trương mù quáng được. Không phải ăn nhiều bội thực thì cũng ngẹn chết. Thuộc hạ cũng không sợ đắc tội với chư vị đang ngồi đây, các vị hiện tại chưởng quản kinh doanh, quả thật đều rất có triển vọng, nhưng không nên cùng nhau muốn làm gì thì làm, hẳn là phải có trước có sau...

Cuối cùng gã quyết định lấy thuộc hạ của mình ra khai đao nói:

- Ví dụ như muốn làm cầu thị tử, ta chắc chắn sẽ không đồng ý, một lúc bỏ ra nhiều tiền như vậy, ta cũng không dám đi theo Lý Đạt để mở miệng...

- Ta thành tâm thành ý nhận phê bình.

Trần Khác cười khổ nói:

- Chỉ là có một số chuyện làm ăn nên tận dụng thời cơ, có một số chuyện làm ăn không làm không được. Ví dụ như cầu thị tử này, là vị kia đề xuất ra, ta có thể không làm sao?

- Đại nhân hoặc là không làm, hoặc là làm rất nôn nóng,

Chu Định Khôn vẻ mặt đau khổ nói:

- Khiến cho thuộc hạ chịu áp lực rất lớn...

Từ xưa Trung Quốc đã trọng nông khinh thương nhưng ở triều Tống quan niệm của mọi người về thương nhân và buôn bán đã có chuyển biến lớn, người triều Tống có một vài người không chủ trương tôn thờ đồng tiền, lại theo đuổi một thời đại tốt đẹp không quấy nhiễu nhân dân. Thương nhân kiếm tiền dễ dàng, cuộc sống trôi qua trong phú quý. Thương nhân lớn, giỏi văn chương, ăn những món ăn thượng hạng. Bởi vì nhà giàu thường giao thiệp với giới quý tộc, đó là vũ khí lợi hại để ngao du, địa vị của họ cũng không hề thua kém quan lại.

Thành quả buôn bán tốt như vậy nên bây giờ lại không kì thị thương nhân nữa rồi, ai mà không muốn buôn bán chứ? Ngay cả đám sĩ phu ban đầu hổ thẹn đứng về phía thương nhân, bản thân ngược lại cũng bắt đầu buôn bán. Không tin thì cứ ra đường xem xem sẽ phát hiện như là hiệu thuốc bắc Cái Phòng Ngự, cửa hàng vải của Lâu Thái thừa, cửa hàng sách lịch sử của Trương học sĩ, bọn họ không hề cho rằng kinh doanh buôn bán là nỗi sỉ nhục, ngược lại còn lấy chức quan của mình làm một chiêu bài cho cửa hiệu.