Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 131 : Bỗng nhiên nổi tiếng

Ngày đăng: 01:20 20/04/20


- Tam Lang muốn lấy tên gì cho bộ ghế này?

Phan thợ mộc nhớ tới lời nói trước kia của Trần Khác.



- Gọi “Nhất Quan Chính Khí” đi!

Trần Khác cười nói:

- Làm như vậy có ba tầng ý nghĩa. Một ghế mũ quan có thể truyền đạt uy nghi và đoan trang của người ngồi, cho người ta cảm giác chính khí nghiêm nghị, ngồi cả đời cái ghế thế này, không phải Nhất Quán Chính Khí tới cuối cùng sao. Hai là định ra giá bán một quan tiền, sau này người ta không thể giảm giá, thúc có thể không giảm, giảm chính là chính khí có thiệt. Ba là, khách hàng cũng mua cả bộ, mua lẻ chính là chính khí có khuyết, ai cũng sẽ không để ý chút tiền này để người ta nói mình chính khí thiếu thiệt đâu?



- Hay, thật sự là hay!

Phan thợ mộc nghe như say như mê, chân tay luống cuống nói:

- Tam Lang ơi Tam Lang, thúc thật không biết nên cảm ơn cháu thế nào!



- Tiểu tử rất gian trá! Nháy mắt thì đã có chủ ý rồi!

Cái này ngay cả Trần Hi Lương cũng không kìm được cười mắng lên.



Phan thợ mộc là tự đáy lòng cảm tạ cha con Trần gia, lập tức xin Trần Hi Lượng viết nhãn hiệu. Trần Hi Lượng vui vẻ đề bút, viết bốn chữ triện thể:

- Nhất Quán Chính Khí.



Cẩn thận cầm lấy bức chữ này, Phan thợ mộc kích động khó nhịn được nói:

- Đại ân không lời nào cảm tạ, từ nay về sau ta trong tiệm bán ra một bộ Nhất Quán Chính Khí thì có một phần của Trần gia.



- Không cần đâu,

Trần Khác cười đứng dậy:

- Tám mươi quan lúc nãy đã bao gồm tiền ghi danh, giấy trắng mực đen cứ thế làm theo. Vì con người phải một lời hứa ngàn vàn, thúc không cần sợ bọn cháu thất tín.



Hắn nói một phen thế này, nghe thấy Trần Hi Lượng liên tục gật đầu, khen ngợi:

- Lẽ ra nên như vậy, lẽ ra nên như vậy!



Hắn nói như vậy, Phan thợ mộc đành thôi, nhưng trong lòng đã quyết định từ nay về sau ngày lễ ngày tết đều phải chuẩn bị tốt hậu lễ đến tặng.



Đợi Phan thợ mộc ngàn ân vạn tạ rồi rời đi, Trần Hi Lượng nhìn chằm chằm Trần Khác hồi lâu, nhìn tới mức hắn hoảng sợ:

- Trên mặt con có bụi hả?



- Không phải.

Trần Hi Lượng chậc chậc nói:

- Cha phát hiện tiểu tử con bản lĩnh lớn đấy. Người khác phí một phen sức trâu bò, cũng không tranh được tiền của người khác, con lại có thể để người ta vui vẻ đưa cho, giống như không cho con thì mang tội lớn vậy.


- Đúng, chính là phải tức giận! Đây chính là địa bàn của ngươi. Bây giờ mọi người tới địa bàn này, ngươi nên làm thế nào?

Trần Khác gần như hét ầm lên nói:

- Các ngươi! Người nào dám bỏ đi, đập nát mặt nó!



- Con mẹ nó!

Truyền Phú hét to lên một tiếng, cầm con dao bếp xông ra ngoài.



Tiếng ồn ào trong đại sảnh nhất thời biến mất, ông chủ Lỗ đang nước bọt văng tứ tung, nhìn thấy Truyền Phú cầm dao xông tới mình, sợ tới múc răng đánh vào nhau cầm cập, đám nhàn rỗi đó của lão cũng đều thành khúc gỗ.



- Hây!

Thái Truyền Phú bước lớn xông tới, giọng nói thô lỗ hai mắt mở trừng nhìn bàn bên cạnh nói:

- Lỗ đầu cá kia, ông đến ăn cơm, hay là đến nói lời châm chọc.

Nói xong con dao bếp mài bén sáng loáng vỗ lên bàn, quát:

- Có rắm thì mau đánh đi!



Ông chủ Lỗ sợ tới múc đặt mông ngồi xuống ghế, run giọng nói:

- Đương nhiên là ăn cơm rồi...



- Vậy thì ngặm cái miệng quạ thối của ông lại, đồ miệng quạ!

Truyền Phú nói xong, nhấc con dao bếp lên, nhìn mọi người một vòng:

- Đừng vội để ta đây đợi lâu.

Nói xong tức giận hùng hổ quay lại sau bếp.



Cái bàn của ông chủ Lỗ toàn đồ ăn. Lúc này thế giới yên tĩnh nhiều rồi, mọi người muốn đi, lại luôn cảm thấy phía sau bức rèm có một đôi mắt ầm trầm đang chằm chằm nhìn mình, đành phải đem sự chú ý tới thức ăn đặt trên bàn.



Lúc này mới phát hiện, trên bàn cái gì nào là đảo tái, rán, xào, chiên dầu. Nguyên liệu dùng đều thấy qua, nhưng cách làm thì không hề nghe nói.



Mọi người nếm mỗi bàn vài món, sợ mệt đến đại ca Truyền Phú, kích nổ sự tức giận của y, còn không dám gọi nhiều, cũng chính là một bàn bốn năm món mà thôi.



Bàn ông chủ Lỗ cũng không dám gọi nhiều, nhưng trên mặt lão không nhịn được, còn phải cứng rắn chống đỡ nói:

- Đầu bếp như y, bữa cơm này chắc chờ tới tối…

Lại không có nghe thấy người phụ họa, vì bốn đĩa thức ăn bàn đầu tiên đã bưng ra nóng hổi.



Mấy món này, màu sắc rõ ràng, mùi thơm xông vào mũi, tạo hình tuyệt mỹ... còn chưa tới miệng, thì đã làm mọi người phải chết lặng rồi.