Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 7339 : Thu đến xuân đi sớm

Ngày đăng: 01:25 20/04/20


Trần Khác cũng không so đo với đòn đánh úp của tên tiểu tử này, trái lại có chút thất vọng. Nam nhi triều Tống quả thực là không đủ tâm huyết bị chính mình đùa giỡn lâu như vậy mà chỉ có một tên này có gan đứng lên cởi bỏ bất mãn…

Phóng vấn xong mười bảy võ sinh rồi, Trần Khác cũng nên đi. Tô Tiến đưa hắn lên xe nói:

- Đại nhân, mười bảy người này giữ lại mấy người, bỏ mấy người?

- Giữ lại hết.

Trần Khác cười nói:

- Có thể kiên trì cho đến ngày hôm nay cũng đều có sở trường cả, quan trọng là xem tương lai thế nào thôi.

- Đại nhân dường như tràn đầy lòng tin vậy.

Tô Tiến thăm dò:

- Nói như vậy, chúng ta còn có hi vọng rồi?

- Ừ

Trần Khác gật đầu cười nói:

- Sẽ nhanh có kết quả thôi, đến lúc đó ngươi cũng không nên giật mình.

Ngồi lên xe hắn nói tiếp:

- Tất cả các vấn đề sau này đều sẽ giải quyết chỉ có điều bụng không thể đợi được… ta đã đặt bàn rượu, đem tới đây cho bọn họ, coi như nhận lỗi với họ.

- Vâng.

Tô Tiến nhẹ giọng đáp, đưa mắt nhìn nhìn theo xe ngựa của Trần Khác biến mất giữa trời mờ mịt…

Ngày thứ hai, thúc chất Vương An Lễ, Vương Bàng nhận lời mời đến phủ làm khách.

Với tính cách lạnh lùng cao quý của Vương Bàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu nhận lỗi, có thể tới nhà Trần Khác đã là cực hạn của y rồi.

Cũng may Trần Khác cũng làm như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, vẫn vô cùng thân thiết trò chuyện với y.

Vương Bàng biết, đây chính là hắn giữ thể diện cho mình, lòng cảm kích nói không nên lời, liền chủ động hỏi:

- Nghe nói Trọng Phương huynh gần đây có chút phiền phức?

- Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Trần Khác cười khổ nói:

- Đúng vậy, năm hạn không tốt, ta trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích.

- Vậy huynh định làm sao?

- Đang chuẩn bị dâng tấu xin được ra ngoài.

Trần Khác thờ dài nói:

- Rời khỏi Biện Kinh mảnh đất thị phi này.

- Nhất định không được. Thật lòng mà nói, Vương Bàng thật sự hy vọng Trần Khác cút đi thật xa. Nhưng bây giờ kẻ địch quá mạnh, còn phải cần đến Trần Khác thu hút hỏa lực phía trước. Nếu Trần Khác đi rồi, bọn họ hoặc mặc kệ Triệu Tông Tích hoặc phải đi lên tiền đài, trực diện tiến công Triệu Tông Thực.

Vương An Thạch cũng tốt, Tư Mã Quang cũng được, đều vẫn chưa vững chân trong triều đình, thật sự không phải là đối thủ của Triệu Tông Thực!

Vương Bàng vội nói:

- Lúc này nhất định không được rời kinh, bằng không tiểu Vương gia mất thế lớn!

- Không nghiêm trọng vậy chứ?

Trần Khác cười cười nói:

- Có cha con huynh, còn có Quân Thực huynh ở kinh thành, ta có gì không yên tâm.

Quan gia không thích cha ta. Tư Mã thế thúc lại đang ở thung lũng. Vương Bàng thở dài nói:

- Thật sự không nắm bắt được thế lực.

- Như thế à...

Trần Khác trầm ngâm nói:

- Huynh có cách gì tốt sao?

- Thật ra cũng không là vấn đề khó khăn gì.

Vương Bàng trầm giọng nói:

- Phải xem huynh có gan không.

- Nói ra nghe thử?

Trần Khác cười nói.

- Huynh tìm người dâng một bản tấu chương buộc tội huynh.

Vương Bàng buồn bã nói:

- Nói Trạng nguyên của ngài là Quan gia cho, thì không có chuyện gì rồi.

- Ồ...

Đối với chí lớn gặp nhau, Trần Khác không chút kinh hãi, vì tên này vốn chính là nhà âm mưu xuất sắc nhất.

- Trọng Phương huynh đừng hiểu lầm.

Vương Bàng vội vàng giải thích:

- Học thức của ngài hiện giờ như thế nào, thiên hạ điều biết, một bản tấu chương hoàn toàn không ảnh hưởng tới danh dự của ngài. Hơn nữa còn khiến Quan gia không thể không bảo vệ ngài.

- Chủ ý hay.

Trần Khác gật đầu, khen:

- Nguyên Trạch thật là người túc trí đa mưu!

- Không có khoa trương như vậy.

Thấy Trần Khác tiếp thu đề nghị của mình, trên mặt Vương Bàng có chút cười.

- Còn có một chuyện xin thỉnh giáo.

Trần Khác nhân lúc rèn sắt khi còn nóng nói.

- Xin mời nói.

Vương Bàng gật gật đầu.

Trần Khác liền đem điều lo lắng Triệu Doãn Nhượng có thể áp dụng hành động nói sơ lược cho y biết.

- Nhưng ta ngược lại không cho rằng nên quá lo lắng.

Vương Bàng lắc đầu nói:

- Quan gia mới năm mươi tuổi, nói lời ngông cuồng, làm sao cũng còn thánh thọ mười mấy năm mà?

Tên này quả thật dám nói, cũng may thư phòng của Trần Khác lắp đặt thiết bị giữ bí mật nghiêm ngặt, cũng không lo bị nghe trộm.

Trần Khác gật đầu ý chỉ y tiếp tục, liền nghe Vương Bàng nói:

- Trọng Phương huynh xem thường Quan gia, hay đánh giá cao Quan gia.

- Nói thế nào vậy?

- Quan gia là thiên tử bốn mươi năm rồi, hơn nữa mãi tới năm ba mươi tuổi mới đích thân chấp chính. Người tất nhiên rất rõ ngôi vị Hoàng đế quả thật chí cao chí thượng, nhưng vẫn có thể bị cướp đi uy phúc.
Tăng Công Lượng nhìn Trần Khác, trầm giọng nói:

- Nếu ngươi có thể thực hiện lời hứa của ngươi, dạy dỗ bọn họ thành nhân tài trung quân ái quốc, văn võ song toàn, bọn họ nhất định sẽ thay đổi quân tình của Đại Tông!

- Vâng.

Nghe những lời nói tận đáy lòng của Tằng tướng công, Trần Khác sao có thể không rung động, hắn đứng dậy chắp tay nói:

- Là hạ quan quá nóng vội.

- Vả lại, chúng ta cũng không cần phải đi đâm chọc những tên tướng môn này.

Tăng Công Lượng vê râu cười nói:

- Không nhất định phải chế độ hóa “không phải võ cử không được võ tướng”. Hoàn toàn có thể, biến cái này thành quy tắc ngầm trong thực tế. Chỗ khó của dùng nước ấm luộc ếch thì dùng nước sôi hơn một chút thì được rồi.

Trần Khác hoàn toàn phục rồi, có thể từ trong quan trường từng bước thoát khỏi vòng vây, leo lên đỉnh cao, quả nhiên cũng không phải chuyện dễ. Mà ngay cả Tăng Công Lượng được cho rằng “chuyện dài, mưu ngắn” cũng đầy bụng mưu cơ, chỉ là cái bụng không có lớn như bọn Hàn Kỳ mà thôi.

- Xin tướng công tha thứ. Hạ quan luôn nghĩ lần này rời kinh cũng không biết có cơ hội về lại không.

Trần Khác liền tạ lỗi nói:

- Cho nên khó tránh khỏi quá nóng vội.

- Đúng rồi, còn có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi biết.

Tăng Công Lượng thấy thần tình của Trần Khác hồi phục lại bình thường, lòng lão rất an ủi, liền phá lệ tiết lộ một cơ mật ngự tiền:

- Tiểu tử ngươi vì họa được phúc, lần này không cần rời kinh.

- Hả?

Trần Khác vẻ mặt kinh ngạc.

- Cụ thể không tiện tiết lộ, trong lòng ngươi biết thì được rồi.

Tăng Công Lượng thản nhiên nói:

- Bỏ tim lại trong bụng, làm võ học viện cho thật tốt đi.

Nói xong tăng thêm ngữ khí nói:

- Lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu vỡ lỡ tuồng diễn này, ta xem ngươi còn mặt mũi nào gặp người ta?

- Dạ.

Trần Khác ngượng ngùng cười nói:

- Hạ quan cố gắng hết sức là được.

Nói xong ưỡn mặt nói:

- Có thể tiết lộ một chút không. Hai vị đồng phán đều là thần thánh phương nào?

- Cụ thể là ai còn chưa quyết định. Cái này không phải bí mật gì.

Tăng Công Lượng nói:

- Nhưng hẳn là bộ dạng một võ quan một quan võ một nội hoạn. Nguyên tắc này sẽ không đổi.

Trần Khác chỉ có cười khổ.

Giang sơn do trộm được, luôn là ngồi không yên. Biện pháp để Hoàng đế triều Tống khiến bản thân mình an tâm chính là phân quyền chế hành. Đây là tổng nguyên tắc của triều chính Đại Tống. Cho nên bạn nhìn thấy hai phe tranh đấu kịch liệt, luôn luôn hoặc là cùng ở triều đình, hoặc là cùng ở thôn quê. Đây chính là nguyên nhân tại sao Hàn Kỳ phạm sai lầm, cũng không lo sẽ bị đuổi ra khỏi kinh thành. Hoàng đế lưu ông ta lại chế hành Phú Bật đấy!

Kỳ thật cũng không phải không yên tâm Phú Bật, chính là thói quen phải đề phòng ông ấy.

Biến thái hơn là Triệu Khuông Dận và Triệu Quang Nghĩa chơi trò giữ cân bằng đi qua lửa, ngay cả Hoàng đế hậu thế của bọn họ cũng rơi vào trong thế bị cân bằng. Đây thật là sự biến đổi quốc gia không chỗ nào không cân bằng, đã thực hiện dân chủ mức độ tương đối. Trần Khác bị hai đồng phán áp chế một chút, quả thật là rất bình thường...

Nhữ Nam Vương phủ, trong tẩm cung Nhữ Nam Vương.

Bắt đầu từ mùa đông tới nay, bệnh của lão Vương gia Triệu Doãn Nhượng ngày một trở nặng. Mỗi lần phát bệnh, mặt mũi thân thể tím đen một mảnh, gần như không có sức lực.

Hai vị thái y trường kỳ trị bệnh cho Triệu Doãn Nhượng một khắc cũng không dám rời khỏi, luân phiên canh giữ trong vương phủ. Hôm nay lão vương gia lại phát bệnh, hai vị thái y dùng sức lực chín bò hai hổ mới kéo được ông từ quỷ môn quan về, thầm thở dài, hai người thu dọn thùng thuốc chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng lại nghe lão vương gia vừa mới hồi phục thần trí, hơi thở yếu ớt nói:

- Hai vị dừng bước... lão phu có chuyện muốn hỏi.

- Vương gia chuyện gì? Hai vị thái y đành dừng bước lại.

Triệu Doãn Nhượng không có trả lời, mà liếc nhìn Triệu Tông Ý. Triệu Tông Ý liền bảo những người không có phận sự lui ra, chỉ có y và Triệu Tông Thực ở trước giường lão phụ.

Con mắt của lão vương gia đục ngầu, lúc này mới chuyển sang hướng hai vị thái y, chậm rãi hỏi:

- Lão phu lúc nào sẽ chết?

- Vương gia đừng nghĩ quá nhiều!

Hai vị thái y cười bồi nói:

- Hết lòng điều dưỡng, cuối cùng sẽ khỏi.

- Đừng phí lời nữa....

Triệu Doãn Nhượng ngược lại không cảm kích, mà lạnh giọng nói:

- Theo tình trạng thực tế mà nói, cho ta ngày cụ thể.

- Cái này...

Hai người nhất thời không rõ, rốt cuộc Triệu Doãn Nhượng muốn nghe nói tốt hay là nói xấu.

- Nhị vị, phụ thân ta sớm đã nhìn thấu hồng trần rồi...

Triệu Tông Thực nói:

- Các ngài chỉ cần theo tình hình thực tế mà nói.

- Được rồi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, một vị thái y họ Bành tên Bành Tố Vương nói:

- Bệnh này của vương gia, kéo dài quá lâu, đã tới.... dầu cạn đèn tắt rồi.

Nói xong lão nhìn Triệu Doãn Nhượng, quả nhiên như không có việc gì, giống như lão đang nói về người khác vậy, liền đánh bạo nói:

- Tới giờ phút này, ba phần dựa vào thuốc, bảy phần dựa vào tinh thần. Ngày cụ thể của vương gia, lão phu nghĩ thần y nào cũng không dám nói. Lão phu chỉ có thể nói, nếu may mắn, có thể qua năm nay.

- Nếu không may mắn thì sao?

Triệu Doãn Nhượng trầm giọng nói.

- Vương gia mỗi lần phát bệnh, bọn lão phu đều tận tâm tận lực...

Bành Tố Vương nhỏ giọng nói:

- Nhưng nói thật, cũng không có nắm chắc bao nhiêu.

Lời của lão nói rất khéo léo nhưng ý ân rất rõ, nói không chừng lần sau phát bệnh thì bó tay....

Triệu Doãn Nhượng lúc này mới chậm rãi nhắm mắt lại, hai vị thái y như được đại xá, khẩn trương cáo lui.

Trong tẩm cung, hai huynh đệ Triệu Tông Ý và Triệu Tông Thực đứng hầu trước giường phụ thân. Triệu Tông Thực nhắm chặt mắt, giống như dưỡng thần, lại giống như suy nghĩ cái gì.

Thật lâu sau, Triệu Doãn Nhượng mở mắt ra, nhìn khung trang trí trên đỉnh trướng nói:

- Hai ngày này sắp xếp ổn thỏa hậu sự, sau đó mời Quan gia đến thăm bệnh đi.