Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 7355 : Quốc sắc thiên hương
Ngày đăng: 01:25 20/04/20
Lẽ nào trong những sĩ phu nằm ngoài triều đình không có một ai có đủ tri thức để nhìn ra biến số trong thể cục này sao?
Nghĩ vậy, hắn không thể không khâm phục cái tên Vương Bàng kia, có thể tạo ra chuyện này mà không để lộ một dấu vết nào, đúng là người xấu luôn luôn trá hình…
Trong lòng rối như tơ vò, hắn đâu còn tâm tư đọc sách nữa, ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài trời đã tối, bèn gọi thắp đèn lên.
Trần Nghĩa bước nhanh vào trong, tay cầm một cây đèn đang thắp sáng, nhỏ nhẹ nói:
- Đại nhân, nên ăn chút gì đó.
- Ăn cái đầu ngươi ấy.
Trần Khác tức giận nói:
- Hôm nay vẫn chưa thấy có khách đến sao?
- Không có.
Trần Nghĩa lắc đầu nói:
- Đại nhân muốn gặp họ như vậy, tại sao không đi đến nhà họ thăm hỏi trước?
Theo Trần Nghĩ thấy, bọn họ vốn có tiếng tăm từ lâu, là người đức cao vọng trọng, phẩm cấp cũng cao hơn không biết bao nhiêu lần phẩm cấp đại nhân Trần Khác của y. Dù có bán thân thì cũng phải giữ lại thể diện, xem ra họ sẽ không chủ động tới đây đâu.
- Ngươi biết cái gì mà nói…
Trần Khác lườm y một cái. Dĩ nhiên tới nhà thăm hỏi thì không thành vấn đề, nhưng hắn gánh việc của vua, chỉ là tiện đường ghé qua Lạc Dương mà thôi, không có cái cớ chính đáng thì sao có thể tùy tiện tới thăm viếng được? Tối thiểu thì cũng phải đưa được cái thiệp đến chứ?
Ngay cả thư mời cũng không nhận được thì thật sự quá mất mặt rồi.
Hai chủ tớ đang buồn bực lo lắng thì Trần Tín bước vào, thì thào nói:
- Đại nhân, có một đứa trẻ đưa tới một đồng tiền, nói phải đưa cho ngài xem, không biết có chuyện gì xảy ra không?
- Tiền đồng gì?
Trần Khác thuận miệng hỏi.
Trần Tín vội xòe bàn tay ra.
Dưới ngọn đèn, Trần Khác nhìn thấy một đồng tiền màu vàng sáng bóng.
- A!
Trò chơi ý này thực sự đối với hắn quá quen thuộc, năm đó nhận được mấy đồng tiền này đều dùng vào việc lớn, đây đúng là “tiền vàng Thiệu Ung” làm gì cũng thuận lợi.
- Sao ta lại quên mất người đó chứ!
Trần Khác kích động nói:
- Nhanh đưa đứa bé đó vào đây.
- Đứa bé kia đưa tiền liền chạy đi rồi.
Trần Tín cẩn thận nói:
- Các huynh đệ sợ gây phiền phức cho đại nhân nên cũng không ngăn nó lại.
- Biết rồi.
Trần Khác cười không thèm để ý nói:
- Thay quần áo, chuẩn bị lễ vật, đại nhân ta đêm nay phải tới hỏi thăm ẩn sĩ.
- Đại nhân không phải nói, không có thiệp mời thì sẽ không đi sao?
Trần Nghĩa nhỏ giọng nói..
- Hửm?
Trần Khác quay đầu lại liếc nhìn y một cái, Trần Nghĩa vội vàng rụt đầu lại, không dám nhiều chuyện nữa.
Nhà Thiệu Ung ở bờ Lạc Hà không khác biệt gì so với phòng xá của dân chúng xung quanh, cũng không phải là nhà cao cửa rộng gì. Từ ngoài nhìn vào, điểm không giống duy nhất là con đường nhỏ bằng gạch xanh ở dưới chân, trong phòng ngoài phòng thúy trúc mọc xanh mướt một mảng.
Thấp thoáng trong rừng thúy trúc là một căn đình hóng mát nho nhỏ, trong đình có treo đèn, một bàn hai ghế và một lò than. Trên bàn bày nguyên bộ trà cụ, bình nước bằng đồng đặt trên bếp lò, trên ghế có hai người ngồi đối diện…
Một người là Trần Khác ăn mặc giống người đọc sách bình thường, người kia là một trung niên áo gai mũ vuông, khuôn mặt quắc thước xuất trần, chính là phu tử Thiệu Ung có duyên gặp một lần trên Nhạc Dương lầu năm đó.
- Từ biệt ở Nhạc Dương, mười
năm xuân thu, tiên sinh đã lâu không gặp.
Trần Khác cung kính.
- Ha ha.
Thiệu Ung cười ấm áp:
- Cậu nhóc của mười năm trước,
hiện giờ đã là Trần học sĩ nổi danh khắp thiên hạ rồi, thật sự đáng mừng.
- Trước mặt tiên sinh, vãn sinh nào
dám cho mình là học sĩ?
Trần Khác cung kính thưa:
- Tiên Thiên học của tiên sinh vãn
sinh khổ công nghiên cứu mấy năm nay, có điều tư chất ngu dốt, vẫn chưa từng nhìn thấy được chân ý!
- Trọng Phương quá khiêm tốn rồi,
qua một năm này, Thiệu mỗ cũng không làm gì khác, cũng có vinh dự được đọc qua “Đại học chương cú tập chú” và “Trung Dung chương cú tập chú” của ngươi.
Thiệu Ưng cười cười nói:
- Lý học ngươi lập ra, tuy là học
thuyết của đời sau, nhưng thắng lợi ở chỗ hệ thống nghiêm chỉnh, lại tinh tế hữu dụng, bao hàm thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ, toàn diện, đúng là học thuyết tiếp cận gần với Thánh nhân nhất.
Nói xong lại cười ha ha:
- Mấy ngày trước, Trương
Hoành Cừ tới đây, ta nói với nó, Lý học vừa ra, những học thuyết khác đều sợ mà lui tránh, nó cũng rất đồng ý.
- Tiên sinh quá khen rồi.
Trần Khác cười khổ:
- Hoành Cừ huynh là đồng niên
của tiểu tử, đương nhiên muốn giữ thể diện cho tôi. Thật đảm đương không nổi.
- Ha ha, chớ khẩn trương.
Thiệu Ung không cười nữa:
- Lần này mời ngươi tới cũng
không phải để hàn huyên.
Châm trà cho Trần Khác nói:
- Tiền đồng lần trước ta đưa cho
ngươi có còn không?
- Cộng thêm hôm nay là còn ba
đồng.
Trần Khác nói xong, lấy ra ba đồng tiền từ trong tay áo, cười nói:
- Năm đó tiên sinh ban tặng, đã
giúp tiểu tử một đại ân, một lần nữa đa tạ tiên sinh.
- Dễ như trở bàn tay, không đáng
nói đến.
Thiệu Ung vươn tay nói:
- Với vị trí của ngươi hiện nay, tự
nhiên cũng không cần đồng tiền này nữa. Trả lại cho ta đi!
Trần Khác cười cười:
- Còn muốn giữ làm kỉ niệm.
- Ha ha ha…
Thiệu Ung bị chọc cười, lấy lại một đồng từ trong tay hắn rồi cất vào tay áo. Sau đó ngưng cười nói:
- Còn nhớ lần đó trên Nhạc Dương
lầu, ta đã nói gì với ngươi không?
- A, tiên sinh nói rất nhiều.
Trần Khác giả bộ hồ đồ.
- Lúc ấy ta nói, sớm muộn gì cũng
sẽ đoán một quẻ cho ngươi.
Thiệu Ung nheo nheo đôi mắt dài, vẫn giống như mười năm trước, gằn từng tiếng nói:
- Bởi vì ngươi là kẻ loạn số trời!
- ...
Tuy nhiên nói thật thì, từng có đủ loại ân oán, lại thêm khoảng cách giữa Triệu Tông Thực và Triệu Tông Tích thực sự quá lớn, Văn Ngạn Bác có đồng ý lội vào vũng nước đục này không thì không ai dám chắc.
Nhưng theo như lời tướng quân Hồ Lâm Dực đời sau đã nói: “Chiến sự không vạn toàn. Người cầu vạn toàn sẽ không toàn được toàn. Nơi nơi cẩn thận sẽ thành nơi nơi không thể cẩn thận…. Thành sự tại trời, bại sự tại người. Chiến sự không được tính quá nhiều, tính đến được năm sáu phần thì phải bạo gan buông tay mà làm – không có kế sách nào là vẹn toàn cả”.
Điều Hồ Nhuận nói tuy là về chiến sự, nhưng sự tàn khốc trong đấu tranh chính trị không thua kém chút nào việc chém giết trên sa trường, đạo lý này cũng phổ biến.
Hơn nữa, Trần Khác cũng không phải không có chuẩn bị đã xông thẳng đến Lạc Dương. Trước đó, hắn đã thể hiện thiện chí với Văn Ngạn Bác thông qua Long Xương Kỳ. Trong khoảng thời gian lão tiên sinh còn ở Biện Kinh, Trần Khác dùng lễ đệ tử khiêm tốn thỉnh giáo, cùng với lão nghiên cứu “Trúc thư kỷ niên” và phát biểu một bài văn đầy trọng lượng, cũng đã cứu vãn danh dự cho lão tiên sinh.
Có một phần tình nghĩa đồng hương, lại thêm Trần Khác nể mặt lão rất nhiều, lão tiên sinh cũng mượn cớ xuống thang, cùng hắn thành bạn vong niên, cũng coi như tạo nên một đoạn giai thoại.
Khi Long Xương Kỳ nhận lời mời của Văn Ngạn Bác rời khỏi Biện Kinh đến Lạc Dương dạy học, Trần Khác liền nhờ y hòa giải, hy vọng có thể xóa được hiềm khích lúc trước với Văn tướng công. Long Xương Kỳ vui vẻ đồng ý, mang theo hậu lễ Trần Khác đã chuẩn bị, còn có cả thư viết tay đến Lạc Dương gặp Văn Ngạn Bác.
Văn Tướng công dù không có hồi âm, nhưng một năm sau đó cũng không phất cờ ủng hộ cho Triệu Tông Thực. Theo như Trần Khác thấy đó chính là thiện ý lão đáp lại.
Đương nhiên, việc đến Lạc Dương gặp Văn Ngạn Bác, Trần Khác không nói cho Vương Bàng biết, thậm chí cũng chỉ nhắc tới với Triệu Tông Tích qua thư. Chuyện xảy ra bất ngờ không có cách nào, căn bản không đợi được tới khi Triệu Tông Tích gửi thư hồi đáp, chỉ có thể tự mình quyết.
Hiện giờ xem ra, Văn Ngạn Bác quả nhiên động lòng, điều này khiến cho Trần Khác hết sức vui mừng, nhưng vừa nghĩ lại thì vui mừng không nổi, vì điều kiện đối phương đưa ra thật sự rất hà khắc!
Cái gì mà “Chim quyên xuất hiện Lạc Dương, địa khí từ nam lên bắc”, cái thứ chuyện ma quỷ đó Trần Khác đều không tin. Rõ ràng là đối phương tự bịa ra, là cái cớ yêu cầu Triệu Tông Tích và người của đảng Tân Học chia tách ra.
Rất hiển nhiên, đám người của Đảng chưa cầm quyền ở Lạc Dương đã sớm chú ý đến người của đảng Tân Học đang hoạt động sôi nổi ở phía Nam, cũng coi là uy hiếp chủ yếu trong tương lai. Cho nên họ mới phải sắp xếp cơ sở ngầm bên cạnh Vương Bàng, nếu không sẽ không thể biết được chuyện tuyệt mật kia.
Bọn họ muốn Triệu Tông Tích đáp ứng tuân thủ tổ huấn “Không cho người phương Nam làm Tể tướng”, chính là vì tương lai có thể độc chiếm quả ngọt của chiến thắng kia.
Nghĩ vậy, Trần Khác không khỏi sởn tóc gáy. Hợp tác với đám người đảng chưa cầm quyền này giống như bảo lột da hổ vậy.
Nhưng nghĩ lại, chẳng lẽ hợp tác với người của đảng Tân Học không phải là bảo hổ lột da sao?
Hơn nữa, thỏa hiệp với hai lão hổ, dường như so với việc đấu với một lão hổ thì an toàn hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui suốt cả đêm, tới hừng đông Trần Khác mới ngủ, nhưng vừa nhắm mắt chưa được bao lâu đã bị Trần Nghĩa khe khẽ gọi:
- Vũ Lăng tiên sinh gửi thiệp mời, mời đại nhân tham gia hội hoa Mẫu Đơn hôm nay.
- Khi nào?
Trần Khác vẫn còn buồn ngủ.
- Hôm nay..
- Cầu!
Trần Khác vùng dậy, vừa đi giày vừa dặn:
- Nhanh nhanh hầu lão gia rửa
mặt…
Mẫu đơn được xem như quốc hoa, không ai không thích. Khi còn ở Biện Kinh, mỗi khi đến mùa này, các quan lại quyền quý tất sẽ tìm cách thu mua được mấy chục chậu loại tốt nhất Lạc Dương, tổ chức tiệc hoa mẫu đơn trong nhà, bao nhiêu người giàu sang vây quanh một chậu mẫu đơn phú quý, đánh giá tán thưởng, điền từ uống rượu, quả nhiên là phong nhã…. Lúc này, tuyệt đối không ai nhắc tới chuyện vận chuyển từ Lạc Dương đến Khai Phong vất vả thế nào.
Nhưng hội hoa Mẫu Đơn ở Biện Kinh dù có lớn thế nào thì cũng chỉ là một hội nhỏ, nếu muốn thỏa sức thưởng thức mẫu đơn chỉ có cách tự mình đến Tây Kinh mới được. Thành Lạc Dương thời gian này, bất kể thân phận chủ nhà ra sao, từ trong tường ra ngoài tường, nhà nào cũng phủ đầy hoa mẫu đơn đủ màu sắc hình dạng, người không phân biệt nam nữ sang hèn, trên đầu đều cài hoa mẫu đơn, ngay cả phu khuân vác người quang gánh cũng không ngoại lệ, thực sự là một biển hoa.
Mọi người ai nấy đều mang chậu hoa mẫu đơn mà nhà mình đã tỉ mỉ chăm sóc ra trưng bày. Khắp nơi đâu đâu cũng bày đầy chậu hoa thành hàng dài, bày khắp đường cái thành Lạc Dương, thậm chí trong những ngôi chùa cổ tòa nhà hoang cũng thả màn trướng bày chợ hoa, để cho người ta ngắm miễn phí.
Dân chúng Lạc Dương thực sự yêu mẫu đơn, nghe nói ở đâu có giống hiếm lạ..., giống như Diêu Hoàng mẫu đơn có thể ngàn đóa hoa vàng, tất cả người dân trong thành sẽ đổ xô đi xem, dân chúng nông thôn cũng dìu già dắt trẻ, rủ bạn bè đến ngắm hoa. Du khách cũng không thiếu người bên ngoài, thậm chí còn có người vượt ngàn dặm xa xôi tới xem vì muốn nhìn được thắng cảnh hội hoa mẫu đơn.
Vạn hoa hút mắt, bất giác xe ngựa đã đi qua con ngõ nhỏ, dừng trước cửa một lâm viên. Thời Tống, lâm viên Lạc Dương nổi danh khắp thiên hạ, Phạm Văn Chính đã từng nói “Tây đô sĩ đại phu viên lâm tương vọng” (Sĩ phu Tây Đô gặp nhau ở lâm viên). Tư Mã Quang cũng có thơ viết “Lạc Dương danh viên bất thắng kỷ, môn hạng tương liên như trất xỉ. Tu trúc trường dương thâm kính vu, lệnh nhân ấp ấp khí bất thư….” (ý nói lâm viên rất nhiều, nằm ở khắp nơi, cây cối xum xuê khiến người khó thở). Lâm viên nhiều đến nỗi khiến người ta muốn nghẹt thở.
Mắt thấy chỗ này không phải một lâm viên bình thường, Trần Khác không khỏi âm thầm cảm thán, đây chẳng phải là dấu ấn quyền lực cực lớn của quá khứ và nền móng cho quyền lực vĩ đại của tương lai sao? Biết bao lão thần trí sĩ nghỉ hưu và đợi công tác đã an cư trong các biệt thự lâm viên rải khắp tứ phía này, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất đầu, quấy rầy Đại Tống đến long trời lở đất!
Bình tĩnh lại, Trần Khác cho người gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, một lão bộc rất phong độ ra mở cửa, nhìn thăm dò trang phục và xe ngựa hoa lệ đằng sau của Trần Khác một chút, chắp tay hỏi:
- Đại nhân có gì chỉ bảo?
Trần Nghĩa hai tay nâng thiệp mời, Trần Khác ôm quyền nói:
- Nhờ lão nhân gia truyền bẩm, có hậu bối Trần Khác đặc biệt đến bái kiến Vũ Lăng tiên sinh.
- Hóa ra là Trần học sĩ, gia chủ đã sớm có dặn dò, học sĩ tới không cần thông bẩm, mời vào luôn là được.
Lão bộc vội mở cửa, xoay người nghênh đón.
Dẫn Trần Khác đi vài bước, lão bộc xoay người lại nói:
- Xin đại nhân đi thong thả, lão nô đi truyền báo, để tránh chủ nhân thất lễ.
Nói xong, xoay người bước nhanh đi trước.
Trần Khác quay đầu lại nhìn, Trần Nghĩa đã theo mình vài năm mà vẫn ngu độn thì không khỏi thầm than, quả nhiên “Hóa bỉ hóa đắc nhưng, nhân bỉ nhân đắc tử” (hàng so với hàng chỉ muốn ném đi, người so với người chỉ muốn đập đầu chết), xem người hầu nhà người ta phong phạm biết bao…. Lại nghĩ, lão phu sơn dã như Long Xương Kỳ có thể dạy dỗ ra tôi tớ như vậy không? Nói vậy người làm này, kể cả luôn cái vườn này, đều là Văn tướng công kia tặng cho ông ta sao.
Vừa nghĩ vừa thong thả đi, thưởng thức cảnh sắc lâm viên, chỉ thấy trúc xanh cây đá, đình các cầu đường, quanh co khúc khuỷu, cao lớn mát mẻ, xanh mướt nõn nà, bao la rộng lớn, quả nhiên rất có thế cục, tất nhiên phải nhờ tay một danh gia mà thành.
Khi đang vừa đi vừa nhìn, liền nghe ở phía trước có tiếng cười sang sảng vang lên, Trần Khác tập trung nhìn vào, liền thấy Văn Ngạn Bác đỡ Long Xương Kỳ đứng trong bụi mẫu đơn quốc sắc thiên hương cười ung dung. Sau lưng bọn họ, mười mấy sĩ phu tên tuổi cũng mỉm cười thân thiện với hắn.
Thật là phí cảnh! Giá mà thay bằng một đoàn tiểu nương tử tú lệ chẳng phải đẹp hơn sao?
Tâm tư phóng đãng vừa chợt lóe lên, Trần Khác vội vàng rảo bước nhanh, khom người nói:
- Vãn sinh bái kiến Văn tướng công, Vũ Lăng công phúc thọ diên niên!
- Ha ha ha, sáng sớm hôm nay chim khách đã hót mà. Quả nhiên có khách quý đến nhà.
Long Xương Kỳ chín mươi tuổi, tinh thần vẫn quắc thước, suy nghĩ vẫn rất rõ ràng, chỉ có điều đi đứng không vững nữa mà thôi.
- Lão hủ cung nghênh học sĩ đại giá quang lâm.
Văn Ngạn Bác mỉm cười vuốt râu với Trần Khác, cũng không nói lời nào, hơn nữa nụ cười hình như có chút miễn cưỡng.
Trần Khác không dám chậm trễ, quay sang bái kiến lão đại nhân. Trong sự vây quanh của mọi người, cùng với Văn Ngạn Bác một trái một phải đỡ Long Xương Kỳ đi vào trong hoa viên.
Vừa đi, Long Xương Kỳ vừa cười nói với Trần Khác:
- Lần này học sĩ một thân vào hang địch, dùng lời nói cảm hóa người khiến cho Đại Tống và bách tính thoát được một hồi binh tai, sau này tất sẽ truyền lại thành một thiên giai thoại cổ!
- Lão tiên sinh khen nhầm rồi.
Trần Khác cười khổ nói
- Vãn bối chẳng qua chỉ là đùa bỡn múa mép khua môi, không thể coi là thật.
- Lời này đầy oán hận đó nhỉ.
Long Xương Kỳ quay sang nói với Văn Ngạn Bác:
- Tuy nhên có oán hận cũng là bình thường, ta nghe nói học sĩ từ Sơn Tây trở về, nhưng trên đường chỉ gặp sự lạnh lùng, cũng không biết những quan viên địa phương kia nghĩ thế nào, nếu thật sự đánh nhau, xui xẻo nhất chính là bọn họ, còn không biết điều một chút.
- Bọn họ cũng có lời khó nói.
Văn Ngạn Bác cười khổ.
- Có phải bọn họ sợ đám người ở Biện Kinh biết sẽ làm khó dễ không?
Long Xương Kỳ hỏi.
- Ha ha..
Văn Ngạn Bác gượng cười không biết trả lời thế nào.
- Bọn họ sợ, đám người các ngươi cũng không có gì phải sợ à?
Long Xương Kỳ râu tóc bạc trắng, cười như một đứa trẻ nói:
- Tuy nhiên, lão phu vẫn sợ các
ngươi ra sức khước từ, nên không báo trước với các ngươi mà mời Trần học sĩ tới. Những quan viên địa phương kia không biết tốt xấu, các ngươi cũng không thể để cho đại công thần của chúng ta cứ như vậy lặng lẽ không lời nào mà quay về kinh chứ?
- Không có không có…
Văn Ngạn bác và một đám sĩ phu cười nói:
- Chúng ta lại không trông cậy vào ai, sao có thể không phân tốt xấu thế được?
- Đúng đấy, Trần học sĩ cứ yên tâm, chúng ta ủng hộ ngài!
- Đúng đấy, bọn họ không phân được tốt xấu, chúng ta sẽ lột da mặt bọn họ!
Trần Khác biết đây là bọn họ nói cho mình nghe, bèn rất phối hợp cảm động ra mặt gật đầu liên tục.
Vừa đi vừa nói, mọi người đã vào trong vườn, đã thấy muôn hồng ngàn tía tràn ngập, thật giống như quỳnh cung hoa uyển.