Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 7362 : Quan ti

Ngày đăng: 01:25 20/04/20


Văn Ngạn Bác nghe được như đứng trên đống lửa, không phải mình cũng là một trong số đó sao…



- Xem triều cục hiện tại, nếu lập Khánh Lăng Quận Vương làm Thái Tử thì mọi chuyện không có trở ngại, lòng người dễ ổn, không đến mức sai lầm. Nhưng Hoàng thượng đã khoan dung, y còn khoan dung hơn cả ngài. Nếu tương lai kế thừa đại thống, y muốn chấn chỉnh, nhưng người của mình cá rồng hỗn tạp, ràng buộc phức tạp, làm sao mà hạ thủ?



Văn Ngạn Bác như vừa ăn nhân sâm, lỗ chân lông cả người cũng nở ra sảng khoái, xem ra mình đã đoán đúng! Chuyến này là một vốn bốn lời rồi!



- Cho nên vì xã tắc mà tính, Hoàng thượng không muốn chọn Khánh Lăng Quận Vương đâu.

Sắc mặt Phú Bật nghiêm túc:

- Nhưng Thái tử là nền tảng lập quốc, cũng không phải chuyện Hoàng thượng có thể độc đoán! Hiện giờ đại thế của Khánh Lăng Quận Vương đã thành, nếu ngài tùy tiện lập một người khác, bách quan sẽ không đáp ứng, đến lúc đó quân thần tranh chấp không thể cứu, bất kể thế nào cũng sẽ tạo thành thương tổn khó mà bù đắp đối với uy tín của Thái tử.

Dừng một lát, ông ta hạ giọng nói:

- Hơn nữa, tướng môn quý trụ (nhà tướng, quý tộc) đều đứng về phía Khánh Lăng Quận Vương, một khi có biến, mấy chục vạn cấm quân Biện Kinh cuối cùng sẽ nghe theo ai, ai cũng không dám cam đoan…



- Nhưng Hoàng thượng thực sự đã quyết định muốn cân nhắc người nào đó, chỉ có điều đạo bổ nhiệm đó e là sẽ gây nên sóng to gió lớn. Nếu không có người giúp người nọ trấn trụ, chỉ sợ sẽ chữa lợn lành thành lợn què, không những không thành toàn được cho y mà còn hủy hoại y.

Phú Bật mạnh dạn nói xong, nhìn Văn Ngạn Bác, nói:

- Hiền đệ, ngu huynh hỏi đệ vấn đề cuối cùng, có hứng rời núi, ổn định triều cục trong biến hóa lớn lần này cho Hoàng thượng hay không? Nếu đệ nguyện ý, ta có thể tiến cử đệ với Bệ hạ.



- Ngạn Quốc huynh không lo lắng đệ đứng về phía Khánh Lăng Quận Vương sao?

Văn Ngạn Bác hỏi ngược lại.



- Không lo lắng. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Phú Bật lắc đầu, thản nhiên nói:

- Làm trụ cột vững vàng ngăn cơn sóng dữ, hay đi theo người khác nằm sấp làm thiếp, ta nghĩ hiền đệ đều có phán đoán sáng suốt…



- Ha ha….

Văn Ngạn Bác mỉm cười:

- Ngạn Quốc huynh thật không tốt, bản thân chạy về nhà tránh phiền hà, lại để cho đệ tới gánh thay.



- Không có đệ, ta không phải đối thủ của Hàn Trĩ Khuê.

Phú Bật lắc đầu, cười khổ nói:

- Lão đã quen đối phó với hạng người muốn sóng yên biển lặng ta đây rồi, nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có lão đệ ngươi mới có thể vật tay với lão!



Tiếng gõ cửa cắt đứt hồi ức của Văn Ngạn Bác, lão bình tĩnh, thấp giọng nói:

- Vào đi!



Đó là một gã quan viên hơn ba mươi tuổi, ôm một chồng văn quyển tiến vào, cung kính nói:

- Đây là sự vụ cấp bách cần giải quyết, mời tướng công duyệt.



Văn Ngạn Bác gật đầu, cười nói:

- Ngồi đi.

Gã quan viên này không phải người ngoài, chính là Lã Công Bật, con thứ của Lã Di Giản. Văn Ngạn Bác chịu ân của Lã Di Giản, đương nhiên cũng có quan tâm đến con trai ông ta, lúc trước Lã Công Bật là lão đưa vào Trung thư.



Có mối quan hệ này, đương nhiên Lã Công Bật không câu nệ, liền lấy một cái ghế ngồi xuống.



Văn Ngạn Bác cười nói:

- Tiểu tử ngươi, năm đó khi ta còn ở đây, thì ngươi ở phòng Công Sự Kiểm chính Trung thư lại, sao mấy năm nay càng lăn lộn càng thụt lùi vậy hả?



- Chính sự đường cũng đều đổi hai Chiêu Văn tướng rồi.

Lã Công Bật cười khổ nói:

- Trước đây ta là người của Nhâm tướng công, đâu có đạo lý không đứng bên cạnh.

Nói xong cười ha ha:

- Tấu bản thỉnh cầu xin được ra ngoài của ta cũng đã soạn xong, nếu không biết Tướng công trở về, còn cần có người giúp đỡ thì ta đã sớm đưa lên rồi.



- Ra vẻ quá đi!

Văn Ngạn Bác cười mắng:

- Nếu ngươi còn muốn đi, đưa sớ cho ta, ta sẽ tới chỗ Hàn tướng công tranh thủ ít tình cảm, cho ngươi ra làm tri châu đia phương, được không?



- Hay là thôi đi.

Lã Công Bật cười lấy lòng nói:

- Ta vẫn muốn làm cùng Tướng công.



- Ha ha ha…

Văn Ngạn Bác cười to nói:

- Vậy thì làm tốt cho ta!

Nói xong cầm hồ sơ lên, tay vừa lật, ánh mắt liền ngưng lại:

- Hàn tướng công thật là coi trọng ta, vừa đến đã ủy thác trọng trách.



- Chỉ là chờ Tướng công đến gánh trách nhiệm thôi.

Lã Công Bật nhỏ giọng nói:

- Án sông Nhị Cổ, tướng công định làm thế nào?



Hôm sau, sau hội nghị thường kỳ của Chính sự đường, Hàn Kỳ mặt hổ nghiêm nghị đi tới trị phòng của Văn Ngạn Bác.



- Sao Hàn tướng lại rảnh rỗi tới đây.

Văn Ngạn Bác đứng dậy đón chào, nét mặt tươi cười.



- Có chuyện Văn tướng xử lý không ổn.

Hàn Kỳ nén lửa giận, ngồi xuống nói:

- Ta tới đây muốn nói với Văn tướng.



- Thật sao?

Văn Ngạn Bác giật mình nói:

- Hạ quan hồi kinh không lâu, xem ra vẫn chưa quen với chính vụ, kính xin Hàn tướng vui lòng hiệu đính.



- Hiệu đính còn chưa nói tới.

Thấy thái độ lão thành khẩn, Hàn Kỳ thầm tự nhủ đoán rằng tay này còn chưa quen việc, u u mê mê làm sai, bèn điểm tỉnh lão:

- Chỉ là có vài vụ án không như bình thường, không thể vơ đũa cả nắm…



- Vụ án gì?

Văn Ngạn Bác mơ hồ hỏi:

- Xin ngài chỉ rõ.



-...

Hàn Kỳ thấy buồn bực, thầm nhủ “Chẳng lẽ tay này đã lấy tiến hóa lùi?”, rồi đen mặt giải thích:

- Đã qua thời hạn thẩm án, còn có việc gì không?



- Ngài nói tới vụ án sông Nhị Cổ kia à.

Văn Ngạn bác chợt nhớ ra:

- Ý của Hàn tướng là…?



- Đây là phạm vi Văn Tướng công phụ trách, ta không tiện nhiều lời.

Hàn Kỳ khẽ cau mày nói:

- Nhưng hy vọng Văn tướng lấy đại cục làm trọng…

Dừng một lát, vẫn chậm chậm nói:

- Từ giờ đến lễ mừng năm mới còn có hai tháng, đây cũng là kỳ hạn mà Hoàng thượng hứa hẹn rồi.



- Thì ra là thế…

Văn Ngạn Bác lại giật mình, ra vẻ trầm ngâm chốc lát, nói:

- Hạ quan còn muốn nhanh nhanh kết án, để cho Vương gia được trong sạch.



Hàn Kỳ dù sao cũng không phải thằng ngốc, cũng nghe ra được ý tứ của Văn Ngạn Bác, nhất thời trợn mắt nhìn lão, hỏi:

- Ngươi có ý gì?



- Hạ quan cũng muốn biết Hàn tướng có ý gì?

Sắc mặt Văn Ngạn Bác cũng khó hiểu:

- Sắp lập Thái tử rồi, còn không khẩn trương chứng minh Vương gia thanh bạch, chẳng phải sẽ làm lỡ đại sự?



- Ngươi!

Trong lòng Hàn Kỳ tức giận mắng: nếu Triệu Tông Thực trong sạch thật, ta còn phí công đến đây làm gì? Trong lòng lão chợt xuất hiện một ý niệm vạn nhất: có phải Văn Ngạn Bác muốn lập công trước mặt điện hạ hay không? Bèn cố nén cơn giận dữ, nói:

- Chuyện này không phải dễ dàng như Văn tướng nói đâu, chỉ sợ có người phá rối từ bên trong, phản vi bất mỹ!



- Hàn tướng không tin năng lực của hạ quan sao?

Văn Ngạn Bác giận tái mặt nói:

- Trong mắt hạ quan, điện hạ không có vấn đề, sẽ rất dễ dàng thoát ra, nếu thoát không ra, tất cả cứ tìm ta mà hỏi!



- Hả?

Hàn Kỳ càng thêm tin chắc lão muốn lập công, sắc mặt hòa hoãn chút, nói:

- Không biết Văn tướng định làm thế nào?



- Cứ theo lẽ thường mà xử lý là được.

Văn Ngạn Bác cười nói:

- Nên là trách nhiệm của ai thì cứ trả cho người đó. Tóm lại điện hạ không có trách nhiệm.



- Ha ha…

Hàn Kỳ thấy quả nhiên lão cũng có ý tưởng giống mình, nhưng nghĩ lại, nếu có thể nhanh chóng lôi được Triệu Tông Thực thoát ra, thật sự không thể tốt hơn. Không bằng trước tiên cứ nhẫn đã, đợi sau khi chuyện thành công sẽ tính sổ với lão.



- Vậy lão phu đành mỏi mắt trông chờ rồi.

Xét đến cùng, lão vẫn tin tưởng năng lực của Văn Ngạn Bác.



- Sẽ không để cho Hàn tướng thất vọng đâu.

Văn Ngạn Bác gật đầu cười nói.



Hôm nay cũng là ngày Khai Phong phủ phóng cáo, cũng giống trong như điện ảnh và kịch truyền hình đời sau, đại lão gia ngồi trên công đường, hai bên nha dịch hô to “Uy vũ”, sau đó dân chúng theo thứ tự lên đường cáo trạng.
Hàn Giáng cao giọng nói:

- Hàn tướng công là Thủ tướng, điều tử ngài chưa xem qua, ai dám đóng dấu Trung thư tỉnh? Điều tử không có dấu, có tác dụng sao?



- Tử Hoa lão đệ có phải váng đầu rồi không?

Triệu Khái cau mày nói:

- Ba phòng Chính Sự đường Văn tướng công được phân công quản, trong đó bao gồm cả Hình ngục sự. Chưa kể, đây cũng không phải thẩm quyết kết án, chỉ là dựa theo pháp luật triều đình, chuyển vụ án của phủ Khai Phong tới Đại Lý Tự mà thôi. Dựa theo quy chế, chỉ cần có công văn của Hình phòng, quan lại sẽ làm theo. Tử Hoa lão đệ làm quan đã mười mấy năm, sao lại không biết?



- Huống chi, theo lệ, tất cả vụ án đều do Đại Lý Tự tiếp nhận, đợi bản Tự thẩm tra xong mới chuyển giao Hình bộ.

Triệu Khái nói tiếp:

- Hiện tại chúng ta còn chưa thẩm, Hình bộ các ngươi gấp gáp cái gì?



- Cái này…

Hàn Giáng bị Triệu Khái trách móc, tức đến lỗ mũi xì ra khói, bực tức nói:

- Đây là ý của Hàn tướng công. Ngày mai lâm triều, nhân huynh cứ giáp mặt mà hỏi là được!



- Hàn tướng công và Văn tướng công đã phân chưởng quản Chính sự đường, như vậy sẽ không tiện nhúng tay vào việc của Hình ngục.

Triệu Khái lắc đầu nói:

- Tử Hoa lão đệ là quan Hình bộ, hình như giống ta, cũng phải nghe theo Văn tướng công? Đạo lý kia, có tới đối diện Hàn tướng công nói cũng không tác dụng gì.



Hàn Giáng cũng không phải kẻ ngu, cũng biết sau lưng Triệu Khái có chỗ dựa mạnh, nếu không làm sao dám vuốt râu Hàn tướng công? Y biết đã làm quá, liền lạnh lùng nói:

- Được lắm. Nhân huynh nghe Văn tướng công, ta nghe Hàn tướng công!

Nói xong, cao giọng tới mức hạ đường cũng nghe thấy, nói:

- Tông Khải Công có mang thiên đại án tử trên người, nhất định phải do Hình bộ trực tiếp thẩm tra xử lý. Đêm nay, người này, chúng ta nhất định phải đưa đi!



- Y nhất định phải đi cùng Đại Lý Tự!

Triệu Khái cũng không nhượng bộ chút nào nói:

- Thiên đại án tử, các ngươi có thể tấu mời Tam Ti hội thẩm trước, không cần can thiệp công vụ của bản Tự!





Trên công đường, hai vị đại nhân đối chọi gay gắt, binh lính hai nhà mang đến cũng giương cung bạt kiếm, tư thế muốn sống mái với nhau ngay trong phủ nha Khai Phong.



- Tất cả dừng lại!

Triệu Biện không nhịn nổi, hét lớn một tiếng:

- Nơi này không phải nha môn Hình bộ, cũng không phải Đại Lý Tự. Đây là phủ nha Khai Phong, còn không tới lượt các người tới đây đấu uy phong!



- Đúng đúng đúng…

Sắc mặt Triệu Khái biến đổi thật nhanh, cười nói theo Triệu Biện:

- Đã khiến cho nhân huynh tức giận, lão đệ xin thứ lỗi.



- Hừ..

Hàn Giáng không khéo đưa đẩy như Triệu Khái, quay đầu sang một bên.



- Nếu hai vị đều có điều tử của Chính Sự Đường, lại tranh chấp không chịu nhường.

Triệu Biện thở sâu trầm giọng nói với hai người:

- Nữ tử khó chọn hai chồng, hạ quan cũng không có biện pháp tốt, chỉ có thể trước tiên giữ người ở lại Khai Phong phủ, đợi tới khi hai vị thống nhất ý kiến. Yên tâm, ta khẳng định sẽ không làm mất nửa sợi tóc gáy của y.



- Có thể!

Triệu Khái một lời đáp ứng, ôm quyền với Triệu biện:

- Hôm nay đã để lão đệ chê cười, nghe theo lời lão đệ là được rồi!



Triệu Khái đáp ứng rồi, Hàn Giáng cũng không cách nào khác, đành gật gật đầu.



Một khi đã vậy, hai người đành cáo từ dẫn thủ hạ rời đi.



Đợi hai người này rời đi, Triệu Biện nhẹ nhàng thở ra, Chu thôi quan nói:

- Đại nhân, ra hậu nha nghỉ tạm đi.



- Ta về đại lao.

Triệu Biện lắc đầu nói:

- Chỉ sợ bọn họ chó cùng rứt giậu.



- Ai?

Chu thôi quan hơi đường đột hỏi:

- Bọn họ hay là bọn họ?



- Đều có khả năng.

Triệu Biện ý vị thâm trường nói:

- Tóm lại… cẩn thận sẽ đi được thuyền vạn năm.



Vừa nói chuyện vừa đi vào đại lao, thấy mấy ngục tốt còn ở đó, Triệu Biện nói với họ:

- Các ngươi nếm thử trước đi.



Ngục tốt ngẩn ra nói:

- Phủ tôn, đây chính là cơm tù.



Triệu Biện hờ hững không nói.



Vài ngục tốt đành cầm muôi gỗ, rất gian nan, mỗi người xới lên một ít cơm đưa lên miệng, nhất thời vẻ mặt đau khổ.



Bởi vì cái gọi là “làm người chớ nên phạm pháp, phạm pháp thì không phải người”, mặc kệ là triều đại nào, lao đầu ngục tốt đều vụng trộm bán lương thực trong lao đi, không dùng tới một nửa giá tiền, gạo mua vào mốc từ đời nào, lại trộn vỏ trấu, trộn cả cát vào lương thực. Cái thứ cơm gia súc cũng không ăn này là cơm tù phạm ăn… Đương nhiên, nêu ngươi có tiền, đám lính canh ngục sẽ thiên vị cho ngươi, sơn hào hải vị gì cũng đều có thể chuẩn bị cho ngươi.



Quay lại chuyện chính, vài ngục tốt tuy rằng ăn đến mặt mày nhăn nhó, nhưng tốt xấu gì cũng không ai trúng độc, Triệu Biện mới nói:

- Từ hôm nay cho đến khi Tôn Khải Công kia đi, sẽ do chính các ngươi đưa cơm. Nói cho biết, không cần biết ai hạ độc trong cơm như thế nào. Độc chết một phạm nhân, người nấu cơm đưa cơm sẽ phải tự ăn hết cơm.



Mọi người liền nói “không dám”, Triệu Biện mới cho đưa cơm vào.



Chu thôi quan thấy thế nhỏ giọng hỏi:

- Ý của đại nhân là Tôn Khải Công này nhất thời không đi được?



- Đoán chừng là thế.

Triệu Biện gật đầu nói:

- Hiện giờ đã biến thành hai tướng công đấu sức, ngươi đoán là ai sẽ thắng?



- Hàn tướng công là Thủ tướng, Văn tướng công là tướng công được phân công quản lý Hình danh, lẽ ra nên thuộc về Văn tướng công quản. Nhưng với tính tình của Hàn tướng công…

Chu thôi quan không khỏi líu lưỡi nói:

- Vừa mới hợp tác vài ngày đã đọ sức sao? 



- Không khác biệt lắm.

Triệu Biện lạnh nhạt nói:

- Chỉ sợ lần này Hàn tướng công tính sai rồi, chúng ta chỉ cần bảo vệ người cho tốt, không rước họa vào thân là được.



- Vâng.

Chu thôi quan nhẹ giọng đáp.



Thực ra tâm tư Triệu Biện còn xa hơn những gì lão nói. Đại Tống triều vẫn còn một vài người vẫn xem trọng Triệu Tông Tích, lão là một trong đó. Bởi vì trong hành trình trên thảo nguyên năm đó lão đã thấy được năng lực và sự quyết đoán của hai người trẻ tuổi. Khi đó, lão vẫn thường nghĩ, nếu đây là quân vương thì…. Có thể rót thêm sức sống vào cho Tống triều không?



Cho nên tối nay, lão hoàn toàn có thể để cho Hàn Giáng đưa người đi trước khi Triệu Khái đến, nhưng lão không làm vậy. Làm quan sơ thẩm, lão ý thức được, việc này hình như là mũi tên hai người trẻ tuổi kia bắn về phía Triệu Tông Thực. 



Triệu Biện cũng không thấy có gì không đúng, ngược lại còn ngại bọn họ ra tay hơi chậm, đã bị bức đến nước này mới ra tay, cũng không biết có hữu dụng không nữa. Cho đến khi thấy điều tử của Văn Ngạn Bác mới bừng tỉnh ngộ, hai người trẻ tuổi này thật quá xảo quyệt mà, không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến cho Văn Ngạn Bác xưa nay vốn không qua lại với mình đồng ý ra tay vì mình.



Bây giờ mới có chút bộ dáng tranh giành, trước đó quả thực là…quá nhược!

Nhìn khoảng không đen như mực, Triệu Biện nhớ lại năm đó rong ruổi trên thảo nguyên, nghe hai người kia nói toàn từ mới lạ. Tuy lúc ấy còn lắc đầu, nhưng thực ra đã để lại ấn tượng rất sâu. Lão cười, nói không ra tiếng:

- Tuy ta không có cách nào làm chỗ dựa cho các ngươi, nhưng phất cờ ủng hộ cũng không thành vấn đề!





Hoàng cung, trong tẩm cung điện Phúc Ninh.



Từ sau chuyện kia, Triệu Trinh cũng không gần nữ sắc, hai năm qua vẫn sống một mình trong tẩm cung. Ngài mắc chứng mất ngủ trầm trọng, cuối cùng cũng phải tới nửa đêm về sáng mới chợp mắt được. Các tùy tùng đều biết giờ này khẳng định ngài đang đọc sách.



Lý Hiến khe khẽ đi tới, thấy Triệu Trinh đang nheo mắt để cuốn sách thật xa mà đọc. Mắt Hoàng thượng đã bị viễn thị nặng quá rồi, vừa rồi không có kính lão, đám hoạn quan Hàn lâm thư nghệ cục đành phải chép chữ to cho ngài, mới khiến cho Triệu Trinh không đến mức ngay cả sách cũng không đọc được.



Xem hết một đoạn Các hạ thư, dùng khăn nóng xoa xoa mắt, Triệu Trinh cử động mắt một chút mới phát hiện Lý Hiến đứng đó, liền hỏi:

- Tôn Khải Công kia đã đến đại lao Hình bộ chưa?



- Chưa đến.

Lý Hiến lắc đầu nói:

- Đại Lý Tự cũng đi đòi người, hai bên tranh giành, kết quả Phủ Khai Phong để cho bọn họ tranh giành đến giờ mão, người vẫn ở đại lao phủ Khai Phong.



- Hả?

Triệu Trinh có chút bất ngờ, lại có chút vui mừng nói:

- Phú tướng công quả nhiên không nhìn lầm người, trước mắt Quả nhân vẫn chưa yên tâm đâu.



Lý Hiến biết nói nhiều dễ lỡ lời, chỉ nghe Hoàng thượng cảm thán, cũng không nói gì.



Hôm sau là ngày lệ triều.



Đã là lệ triều, thì đối với bách quan thăng triều của thành Biện Kinh mà nói, đã là quá quen thuộc, nhưng không khí buổi thiết triều hôm nay lại khác hẳn. Bởi vì chuyện hai bên đòi người đêm qua ở Khai Phong phủ đã truyền khắp trong viện.



Văn tướng công nhậm chức gần sáu ngày đã xảy ra xung đột với Hàn tướng công, chuyện này giống như một tia sét đánh xuống mặt đất bằng phẳng, khiến cho mạch nước ngầm của triều dã Biện Kinh lại càng thêm xáo động. Quan viên lớn nhỏ trong triều đều bị tin tức này trêu chọc cho đứng ngồi không yên, chỉ có điều tâm tư thì mỗi người một khác.