Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 73632 : Khải hoàn (2)
Ngày đăng: 01:26 20/04/20
- Còn một nguyên nhân nữa.
Văn Ngạn Bác thấp giọng nói:
- Chân Tông Hoàng đế từng đưa Triệu Doãn Nhượng vào cung, về sau lại sinh ra Thánh Thượng bèn đuổi ra ngoài. Cho nên triều dã vẫn cho rằng, Thiên gia nợ Bộc Vương một ngôi vị Hoàng đế. Kết quả Đương kim lại không có con nối dõi, cha nợ con đền là hoàn toàn chính đáng. Bởi vậy, phải truyền ngôi Hoàng đế cho Triệu Tông Thực, sẽ giải quyết xong đoạn nhân quả này.
- Cái này giống như trò đùa trẻ con?
Lã Công Bật khó tin nói.
- Tâm tư con người quả thực rất tinh tế. Nếu Triệu Tông Thực thật sự không ổn, thì cho dù là ứng viên mạnh gấp trăm lần y cũng chỉ thế mà thôi.
Văn Ngạn Bác nói:
- Nhưng biểu hiện của Triệu Tông Thực mấy năm gần đây hoàn toàn phù hợp với hình tượng quân vương lý tưởng trong lòng bọn họ, ngược lại Triệu Tông Tích kiên quyết tiến thủ lại khiến cho bọn họ mơ hồ bất an. Vì thế, lý do này trở thành cái cớ công khai để bọn họ ủng hộ Triệu Tông Thực!
- Vậy phải phá thế nào?
Lã Công Bật hỏi.
- Khiến cho Triệu Tông Thực không ngừng phạm phải sai lầm! Phạm phải sai lầm mới phá được y!
Văn Ngạn Bác trầm giọng nói:
- Có câu “Làm nhiều sai nhiều, không làm không sai”. Trước kia y không làm, đương nhiên sẽ không có gì sai. Về sau Hoàng thượng phái y đến Hà Bắc tra không ngách, vì lập công, đã nhốt tất cả quan quân lớn nhỏ Hà Bắc trong phủ nha, suýt nữa thì làm cho người ta chết đói. Còn khiến cho biên cảnh không yên, ca ca y cũng chết trong phủ Đại Danh.
- Y chủ trì sửa chữa chế tạo công trình trị thủy sông Nhị Cổ lại càng không cần phải nói, đừng nhìn hiện tại náo to như thế, thực ra chỉ là con chuột kéo cào gỗ, vấn đề thực sự còn ở đằng sau!
Văn Ngạn Bác cười lạnh nói:
- Hoàng thượng dùng hai chuyện này, đã kiểm ra y là người chỉ vì cái lợi trước mắt, không chịu thành thực làm việc, lần này lại để cho y làm Phủ doãn Khai Phong, ngươi vẫn không rõ ý là gì sao?
- Hạ quan hiểu rồi, các Hoàng tử khác làm Phủ doãn là vì muỗn rèn luyện dưỡng vọng.
Lã Công Bật chợt nói:
- Nhưng lần này danh vọng của Triệu Tông Thực đã tới đỉnh, dù sao cũng không tốt hơn được. Hoàng thượng để cho y làm Phủ doãn Khai Phong, là muốn dựng sân khấu cho y phạm phải sai lầm, danh chính ngôn thuận quở trách, xử lý y!
Nghĩ vậy, Lã Công Bật sởn tóc gáy nói:
- Thật sự là rất…rất giỏi về tâm kế!
- Thực ra Hoàng thượng cũng thế, ta cũng thế, thậm chí kể cả Hàn tướng công.
Văn Ngạn Bác đột nhiên cười nói:
Tuy đối thủ của Triệu Tông Tích và Hoắc Khứ Bệnh còn xa không thể đánh đồng, nhưng hiện giờ cũng không phải niên đại người Hán hùng phong chính kình đó, đây là thời kỳ văn nhược uể oải, hành động của Triệu Tông Tích cũng cần dũng khí và trí tuệ không kém hơn Hoắc Khứ Bệnh!
Đây đúng là một đứa con cháu Triệu thị khác hẳn trước kia!
Tỉnh lại từ trong suy nghĩ từ ngàn năm trước, Lã Công Bật mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng:
- Tại sao trước kia chưa từng nghe qua chút nào?
- Đương nhiên là bị Xu Mật Viện giấu đi.
Văn Ngạn Bác thản nhiên nói:
- Trong Tây phủ phần lớn là thân tín của Hàn Kỳ, muốn giấu tin tức khoảng một tháng cũng không phải việc khó.
- Xem ra là bọn họ muốn đợi Triệu Tông Thực trở thành Thái tử mới nói.
Lã Công Bật chợt nói.
- Đúng vậy.
Văn Ngạn Bác gật đầu nói:
- Nhưng việc đã đến nước này, ngươi truyền tin tức này ra, bọn họ cũng không giấu được nữa. Không bao lâu sau, Hoàng thượng sẽ danh chính ngôn thuận gọi Điện hạ về Kinh rồi!
Văn Ngạn Bác nói không sai chút nào, ba ngày sau khi lâm triều, Xu Mật Viện thượng tấu nói về việc đã chém đầu Tiểu Bát, loạn diêm khấu ở Kiền Châu cơ bản đã bình định.
Hoàng thượng nghe vậy cực kỳ vui mừng, hỏi chư vị tướng công nên phong thưởng thế nào.
Vương Củng Thần nói:
- Một chút phản loạn, cũng chỉ là chút giặc cỏ, phái Đông Bình Quận Vương cùng Tôn Miện dẫn đại quân đến vốn đã là giết gà dùng dao mổ trâu rồi. Hiện giờ nếu còn phong thưởng tứ phía, chỉ sợ khiến cho dân chúng nghĩ Hoàng thượng bất công!
- Lời Vương Xu tướng nói sai rồi!
Văn Ngạn Bác lắc mạnh đầu:
- Cái này gọi là kẻ thiện chiến không màng công lao, lần phản loạn diêm khấu Kiền Châu này, nếu đổi người khác bình định…. Chỉ sợ sẽ là cướp phỉ hợp sức, sẽ thành cục diện lớn hơn. Ban đầu ở Quảng Tây tác chiến cùng Ấp La cũng là như thế, nếu không phải Đông Bình Quận Vương trí mưu cao siêu, mị lực siêu quần, thu phục Tây Bình châu, để cho bọn họ ra sức vì triêu đình, đồng thời cắt đi nanh vuốt người Ấp La, thì những người Ấp La này sao có thể nhanh chóng lui như vậy? Nếu không có Đông Bình Quận Vương, chỉ sợ triều đình phải dùng thêm hàng ngàn vạn lượng bạc, triệu tập thêm mấy chục vạn đại quân cũng không chắc có được hiệu quả như hôm bay.