Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 73644 : Phong thủy luân chuyển (4)

Ngày đăng: 01:26 20/04/20


- Tướng công tại sao có thể nghĩ như vậy chứ?

Văn Ngạn Bác lắc đầu nói:

Thân vương vốn là phải thưởng xe ngựa, áo long cổn mũ miện, nhạc cụ, châu báu nhà cửa. Còn nữa Chu Lễ viết, Người có thể đẩy lùi cái ác ban thưởng Hố Bí, người có thể chinh phạt chuyện bất nghĩa thì thưởng cung tên; người có thể giết kẻ có tội thì ban búa rìu, người có hiếu ban cự sưởng (Lúa nếp đen, dùng để cất rượu, dùng men bằng uất kim gọi là rượu cự xưởng). Điện hạ xưa nay hiếu thiện, lần này đẩy lùi cái ác chinh phạt bất chính, giết kẻ có tội, cho dù ban thêm bốn món nữa cũng là đao lý hiển nhiên!



- Nhưng ngươi không thể ban năm món trước rồi, lại ban thêm bốn món sau nữa!

Hàn Kỳ gần đây đã nhẫn một bụng lửa giận, bỗng chốc bùng lên, vỗ bàn nói:

- Năm thêm bốn là chín, thiên tử thêm cửu thiếc, là có ý muốn nhường ngôi sao?



- Hàn Tương quá tối tăm rồi.

Văn Ngạn Bác lắc đầu nói:

- Cho dù là cửu thiếc, cũng chẳng qua lễ “Thượng công cửu mệnh” trong “Lễ ký - Vương chế”. Ngài nói cửu thiếc là lễ soán nghịch, lẽ nào “Lễ ký” là sách soán nghịch sao?



Vương triều quốc gia có thể vận hành bình thường, dựa vào chính là các loại lễ nghi, cho nên “Lễ ký” tuyệt đối không thể nghi ngờ được. Chụp một cái mũ khá to xuống, khiến Hàn Kỳ cũng không thể không tìm nơi né tránh sự nhạy bén đó nói:

- Đừng vội ngụy biện, Tào Tháo Tư Mã Ý, Lưu Dụ Tiêu Đạo Thành, Tiêu Diễn Trần Bá Tiên, Dương Kiên và Lý Uyên, đều là nhận cửu thiếc trước sau đó soán vị đấy thôi.



- Truyện cười, rất nhiều người bị nghẹn chết, chẳng lẽ Hàn tướng công sẽ không ăn cơm nữa sao? Đa số mọi người là chết trên giường, chẳng lẽ Hàn Tướng công sắp không ngủ được à?

Văn Ngạn Bác cười lạnh nói:

- Huống hồ đây là mệnh lệnh của thiên tử, quan gia đều có thiện ý, Hàn Tướng công vì sao có ác ý chứ?



- Lệnh của thiên tử cũng là loạn lệnh, cần bãi bỏ!

Hàn Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trừ phi đuổi lão phu ra khỏi Trung thư, nếu không lễ cửu thiếc này, nghĩ cũng đừng có nghĩ đến làm gì!



Thái độ của Hàn Kỳ kiên quyết dị thường, Văn Ngạn Bác đành phải xóa ban thưởng búa rìu đi, đem “thưởng cửu thiếc” giảm thành bát thiếc.



Nhưng Văn Ngạn Bác vốn dĩ là không trông cậy vào một lần là xong, ông làm ra lễ cửu thiếc, thật ra là để thu hút hỏa lực, khiến Hàn Kỳ không có sức ngăn cản thứ mà ông đang thực sự muốn chứng thực - phong Tề vương, nhận Trung Thư lệnh, bình chương chính sự, nằm trên người Tể tướng!



Phong thân vương điều này sớm định đoạt rồi, không có gì tranh giành. Hàn Kỳ cũng không phải là rất để ý, bởi vì ở triều Tống, để thể hiện quyền uy của Tể tướng, cho dù là thân vương, địa vị đều dưới Tể tướng. Nhưng một khi lên làm Trung Thư Lệnh, thì Triệu Tông Tích nằm trên Tể tướng rồi.



Điều này khiến Hàn Tướng công vừa mới nhận chức mấy ngày làm sao chịu nổi?



Nhưng Hàn Kỳ lấy “phi nhân thần chi lễ”(không phải lễ của thần tử) quấy nhiễu cửu thiếc. Văn Ngạn Bác chỉ hỏi lão một câu:

- Chẳng lẽ điều này cũng là “Phi nhân thần chi lễ”? Hay là Hàn Tướng công sợ đã đánh mất vị trí thần tử đứng đầu?

Hàn Kỳ cũng chỉ có thể đánh rơi răng nuốt vào bụng…


- Tới lúc đó cũng không thể.

Văn Ngạn Bác lắc đầu mạnh, lại muốn nói cái gì, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, liền im miệng nói:

- Chuyện gì vậy?



- Tướng công, phủ Khai Phong đang phong tỏa các con đường thông với Vạn Thắng môn ạ..

Quan viên hầu cận của ông giọng vội vã bẩm báo.





- Hồ đồ!

Văn Ngạn Bác mặt biến sắc nói:

- Chặn các ngả đường lại thì dân chúng làm sao có thể ra khỏi thành dự lễ!



- Tướng công chớ vội nóng nảy, ta đi xem thế nào rồi hãy nói.

Trần Khác bây giờ mới tỏ ra là người có cùng cương vị điều hành đại lễ, dĩ nhiên phải để hắn xử lý.



- Chắc là bọn kia muốn gây phiền phức cho đại lễ,

Văn Ngạn Bác giọng lạnh lùng nói:

- Thời gian cấp bách, ngươi có thể tùy cơ ứng biến, mọi trách nhiệm ta sẽ gánh vác!



- Tướng công cứ yên tâm,

Trần Khác cười nói:

- Ngài vừa nói ta có khả năng “vô hiệu sự buộc tội” mà…



- Ha ha, được!

Văn Ngạn Bác gật đầu cười nói:

- Vậy thì giao việc này cho ngươi đó!



Ra khỏi lán, Trần Khác dẫn một đám thân vệ thúc ngựa vào thành, cùng đi còn có Triệu Tông Cảnh… Cũng giống như anh em Triệu Tông Thực sẽ vì y mà quên mình, anh em Triệu Tông Tích mặc dù ít nhưng nhất định cũng vì y mà liều mạng.



Đi trên đường không lâu, quả nhiên gặp được quan sai của phủ Khai Phong đang dùng hàng rào phong tỏa hai bên đường. Bây giờ trời vẫn chưa sáng hẳn, đã có mấy người dân đi lại trên đường rồi. Nhưng cũng không ngoại lệ, ai đi đến gần mấy hàng rào đều bị đuổi trở lại.



- Làm cái gì vậy?

Trần Khác dừng ngựa gần ngay trước mặt, Triệu Tông Cảnh thúc ngựa lên phía trước hỏi:

- Ai cho các ngươi chặn đường như thế này?