Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 73661 : Phủ doãn khó làm (1)

Ngày đăng: 01:26 20/04/20


Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu còn ở đó phối hợp gây huyên náo, nhưng chỉ cần không phải là kẻ điếc và thằng ngốc đều có thể nghe ra lời này căn bản không phải là khen ngợi, mà là châm chọc trắng trợn! Triệu Tông Ngạc và Triệu Tông Tích ngồi chung một bàn, sớm đã nghe thấy có gì không đúng, thấy hai người càng nói càng khó nghe, lại thấy thần sắc Hoàng thượng khẽ biến, liền muốn đứng dậy đổi đề tài, tránh gây ra chuyện quá lớn.



Ai ngờ y còn chưa lên tiếng, Triệu Tông Cảnh vẫn đứng sau hai người, tiểu tử này từ nhỏ tập võ dáng người ước chừng cao gấp rưỡi Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu, lúc này sắc mặt âm trầm, cũng cảm thấy áp bức mười phần.



Thoáng chốc, trong đại điện, một cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng, mà ngay cả Triệu Trinh cũng lạnh mắt nhìn ba kẻ dở hơi này xem diễn ra trò hề gì…



Triệu Tông Phác và Triệu Công Cầu cảm thấy có người đứng sau lưng mình, nhìn lại đã suýt nữa giật mình.



- Hai vị huynh đệ uống say rồi.

Một tay Triệu Tông Cảnh khoác lên vai Triệu Tông Phác, một tay khoác lên vai Triệu Tông Cầu, nụ cười ẩn đao.



- Ngươi thấy chúng ta giống như đang say sao?

Triệu Tông Phác nghĩ tiểu tử này cũng không dám lỗ mãng trước mặt mọi người.



- Nếu không say thì tại sao đổi tính nhanh như thế?

Triệu Tông Cảnh cười lạnh nói:

- Không phải muốn quấy loạn đại lễ này, để mọi người được cùng nhau ăn súp trứng sao?



- Không ngờ ngươi lại nghe lén…

Triệu Tông Cầu thốt nhiên nổi giận bật thốt lên.



Một đám huynh đệ chỉ hận không thể đập đầu vào bàn, trong lòng tự nhủ thật người đúng như tên, quả nhiên là một quả bóng thịt…



- Còn nói nghe lén, huynh đứng dưới thành khan cổ hô như thế, còn lớn hơn cả giọng ta bây giờ.

Triệu Tông Cảnh lớn tiếng nói:

- Không chỉ ta nghe được, phàm những ai đi qua Vạn Thắng môn, thì mười người đến tám người nghe được.



- Nói hươu nói vượn!

Triệu Tông Phác thầm mắng đệ đệ làm không nên việc, cười lạnh nói:

- Nếu nhiều người nghe được như vậy, ngươi tìm nhân chứng cho ta xem!



- Thôi, hôm nay là ngày đại hỉ, không nói nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi này nữa.

Ai ngờ Triệu Tông Cảnh lại “rộng lượng” phất tay nói:
- Phụ hoàng, xin nghe nhi thần nói một lời.

Triệu Trinh còn chưa dứt lời, Triệu Tông Tích cuối cùng cũng mở miệng, y mỉm cười nói:

- Phụ hoàng đã nói trước, mời rượu uống rượu nếu có chút phóng đãng Ngự Sử sẽ không truy xét. Hơn nữa, hai vị huynh đệ cũng vẫn nói đùa với nhi thần, Tông Cảnh ương bướng chỉ biết mỗi ăn, cũng chỉ có nó mới nói vậy….



- Tề Vương nói rất đúng.

Triệu Tông Phác và triệu Tông Cầu chưa từng nhìn thấy Triệu Trinh nghiêm khắc như thế. Nghe nói bị đưa đến Tông Chính Tự, nơi đó là địa bàn của Triệu Doãn Bật, sẽ bị xử thành cái thứ quỷ gì chứ? Nhất thời hoảng sợ, thấy Triệu Tông Tích biện hộ cho vội vàng ngảng đầu lên nói:

- Chúng con vẫn hay nói đùa với Tề Vương…



- Thế này còn được coi là bộ dạng huynh đệ.

Triệu Trinh gật đầu khen ngợi Triệu Tông Tích, lúc này mới nói với Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu, hừ lạnh một tiếng nói:

- May cho hai người các ngươi rồi. Còn chưa mau về chỗ ngồi xuống đi!



Hai người nghe vậy như được đại xá, vội vàng xám xịt quay về chỗ…



Sau khi kết thúc yến hội Hoàng cung, một đám huynh đệ Triệu Tông Thực theo lời mời của Triệu Tòng Cổ tới quý phủ của y uống tiếp.



Sáng sớm Triệu Tòng Cổ đã được phân phó quay lại, sau khi ngồi ổn định trong phủ Nam Khang Quận Vương, rượu và thức ăn liền được đưa lên như nước chảy, chỉ chốc lát sau đã tràn đầy một bàn. Nhưng các vị quý tộc hậu duệ Thiên hoàng đang ở đó lại trùng trùng tâm sự; không nói nhiều, cũng không uống nhiều, thậm chí ngay cả sức mạnh khi sáng sớm ở Vạn Thắng môn cũng không thấy nữa.



Cái này cũng khó trách, xem kịch sống từ sáng sớm tới tận trưa, ai mà không tràn đầy lo sợ chứ?



Mới mấy ngày trước bọn họ còn mở tiệc mừng Triệu Tông Thực lên làm Phủ doãn Khai Phong. Khi đó, nhìn khắp triều đình, bách quan đều nắm chắc trong tay, triển vọng tương lai như sắp thấy một mảnh huy hoàng! Khi đó, đắc chí vừa lòng biết bao!



Ai biết, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, tình thế đã chuyển tiếp đột ngột. Triệu Tông Tích xưa nay vẫn thất bại lại cướp tất cả phong quang! Càng khiến cho bọn họ sợ hơn là, Triệu Trinh lại ngầm đồng ý với lão già Ám sứ Văn Ngạn Bác kia, không có chút tiết tháo nào mà cất nhắc Triệu Tông Tích!



Nếu nói trước kia bách quan vẫn chỉ là phỏng đoán ý đồ của Hoàng thượng, hiện tại phỏng chừng đã đều biết rõ trong lòng rồi!



Bọn họ thật không rõ tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? Tại sao Triệu Trinh lại thay đổi thái độ khác như vậy?



Thực ra bọn họ vẫn nhẫn nhịn trong bụng, nhưng quan hệ với Triệu Tòng Cổ còn chưa tới mức đó, cũng chỉ có thể cứng rắn mà nhịn xuống.



Triệu Tòng Cổ nhìn bộ dạng sợ sệt của đám người Triệu Tông Thực, rất giống một đám gà trống chọi thua, trong lòng cười lạnh “Không ngờ các ngươi cũng có ngày hôm nay”, nhưng y càng hận không thể ăn tươi nuốt sống Triệu Tông Tích hơn. Tuy vậy dựa vào một mình mình thì tuyệt đối không làm được, chỉ có thể trông cậy vào đám người Triệu Tông Thực