Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 73672 : Trống rách (2)
Ngày đăng: 01:26 20/04/20
Vì phòng ngừa xảy ra tình trạng này, các quan viên ước hẹn đến ngân đài Thông chính ti, sau khi trình tấu chương ra về, Thiên chương các Đãi chế Hồ Tông Dũ nói với mọi người:
- Quốc gia dưỡng sĩ vì muốn gìn giữ sự vững vàng, bao năm qua, vô số người thượng thư xin lập Thái tử, nhưng ngôi vị Thái tử cho đến giờ vẫn bỏ trống, vậy là sao? Có nghĩa là không vững vàng, đấu tranh bất lực đấy! Hôm nay ta không chỉ thượng thư là xong, còn phải cố gắng hơn, không có được minh dụ của Hoàng đế thề không bỏ qua!
Mọi người nghe vậy rất đồng tình, thở dài:
- Chỉ hận quan vị thấp kém, không thể tới thẳng Ngự tiền!
Trong các cuộc đấu tranh, từ xưa đến nay đều là quan viên trẻ tuổi đảm nhiệm cảm tử quân, các đại quan sẽ không dễ dàng tỏ thái độ, lần này cũng không ngoại lệ.
- Chư vị không cần ủ rũ!
Hồ Tông Dũ lớn tiếng nói:
- Chúng ta còn có Đăng Văn Cổ, không lo không thể thượng tới Thiên thính!
Mọi người nghe vậy phấn chấn, đúng vậy, sao lại quên nó chứ?
Vì thế liền cùng nhau đi tới Đăng Văn Cổ viện được đặt ở cửa cung.
Có điều, cho dù bọn họ một đường đi tới cũng không có được sự bi tráng của “Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy Hàn”, ngược lại còn có chút hưng phấn. Đây cũng không phải là do quan viên Tống triều đặc biệt dũng cảm, mà là Đăng Văn Cổ của Tống Triều không phải là nơi thần thánh bất khả xâm phạm như thời Minh Thanh. Thanh triều quy định, những án đại tham đại ác, kỳ oan dị thảm mới có thể đánh trống kêu oan, hơn nữa, người đánh trống Đăng Văn Cổ, bất kể nguyên do gì, trước tiên đánh ba mươi đình trượng, cho nên tuy trống bày ra đó cũng chỉ là để trang trí.
Ở Tống triều thì không có hạn chế gì khi đánh trống này. Năm đó, có người vì mất một con heo đã đánh trống chấn động cả Tống Thái Tông. Sau lại có quý phụ nhân muốn li hôn, cũng tới đánh trống gọi Tống Chân Tông ra… Sau này tới Triệu Trinh mới ngại phiền hà, xây nên Đăng Văn Cổ viện, bên trong an bài Ngôn quan, trước khi gõ trống thì sẽ hỏi rõ nguyên do, án bình thường sẽ chuyển tới phủ Khai Phong. Đại án nặng hơn sẽ thay mặt tấu lên.
Nhưng trống thì vẫn luôn ở đó, nếu ngươi thực sự muốn đánh, thì cứ đánh!
Cuối cùng cũng đến Đăng Văn Cổ viện, có ba mươi ba quan viên, Cổ viện ti gián Vương Phụ Chi lần đầu tiên thấy thế trận thế này, vội vàng đến chào:
- Chư vị đến có chuyện gì cần?
Khí thế của chúng quan viên đang lên đến đỉnh điểm, lớn tiếng nói:
- Đến đây đương nhiên là để đánh trống rồi. Chẳng lẽ đến ăn hay sao!
- Thật không đúng dịp.
Vương Ti gián cười khổ nói:
- Hôm nay không đánh trống được rồi…
- Tại sao?
Một đám quan viên trẻ tuổi trợn mắt hỏi:
- Ngươi muốn cản trở sao?
- Hạ quan không dám….
Vương Phụ Chi giải thích:
- Thật sự là vì, trống đã hỏng…
- Lúc ấy Quả nhân lấy Thái Tông Hoàng đế làm hình mẫu, mỗi ngày đều phải thượng triều, sau khi bãi triều thì hết ngày dài lại đêm thâu phê duyệt tấu chương. Tất cả đều tự mình xem qua.
Triệu Trinh cười tự giễu:
- Kết quả không đến một năm thiếu chút nữa thì mệt chết….
Triệu Tông Tích biết, Hoàng thượng đang nói đến lần bị ngất vào tháng tám năm Cảnh Vũ thứ nhất, bất tỉnh nhân sự đến mấy ngày. Trong thành Khai Phong chó sủa gà bay, nếu không có Ngụy Quốc Đại Trường Công chúa đề cử một vị thần y to gan lớn mật, thì Triệu Trinh có tỉnh lại được không cũng là cả một vấn đề.
- Nhưng Quả nhân cũng không hối hận, Đại Tống triều quá lớn, nhiều chuyện lắm. Ngươi không có một thời gian theo sát chính sự như thế, sẽ không có cách nào nắm được quốc sự một cách toàn diện, nói gì đến chuyện cốt lõi, phân biệt chuyện chủ yếu và thứ yếu.
Triệu Trinh chậm rãi nói:
- Thực ra làm Hoàng đế là việc vất vả nhất thiên hạ. Bởi vì lúc nào cũng bị mọi người tính kế. Chỉ một khắc lười biếng, các đại thần sẽ dối trên lừa dưới, lừa dối quá quan, kết quả dân chúng gặp họa, triều đình lụi bại, Hoàng đế cũng thành hôn quân.
Triệu Tông Tích lại nuốt nước miếng, những lời này y chỉ có thể yên lặng mà nghe, bất kể nói gì cũng là không an phận.
- Khi còn bé xem sách sử, ta cảm thấy những tên hôn quân kia thật quá ngu đần, tùy ý để đại thần lừa gạt.
Triệu Trinh đổi thái độ, mở một cái hộp ra, nói:
- Nhưng tự mình chấp chính rồi mới biết được, kỳ thật, nhiều khi không phải Hoàng đế ngu, mà là đại thần quá thông minh. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, muốn không bị lừa gạt thật sự quá khó khăn.
- Ví dụ như những tấu chương này, nghe rất có học vấn.
Sắc mặt Triệu Trinh có vẻ khổ sở nói:
- Năm đó ta còn trẻ khí thịnh, rất muốn noi theo Thái Tông Hoàng đế chăm lo việc nước, vực dậy một Quốc gia đang suy tàn. Nhưng Thái hậu giật dây nhiều năm, thi hành vô vi nhi trị, để cho lưỡng phủ nắm quyền. Khi ta hỏi đến càn cương độc đoán, đương nhiên trong lòng khó chịu, con có biết bọn họ đối phó với ta thế nào không?
Tuy Triệu Tông Tích đoán được nhưng vẫn lắc đầu.
- Chính là dìm ta trong đống tấu chương.
Triệu Trinh tự cười giễu:
- Mới đầu, mỗi ngày Ngân Đài Ti dâng lên khoảng một hai trăm tấu chương, sau khi Quả nhân tự mình chấp chính lại tăng vọt lên hơn một ngàn. Nực cười là ta đã nghĩ rằng thành ý của mình đã khiến chư quan động lòng, bởi vậy chuyện nào cũng tự lo. Sau mới biết được, đây là tác động của mấy vị Tể tướng, mục đích là dọa cho ta sợ. Lúc ấy ta không tin, vẫn tiếp tục ngày nối đêm xem, nhưng vẫn là tình huống hôm qua chưa xong hôm nay đã tới, kết quả tự vật mình mệt chết.
- Kết quả là các tướng công đã thực hiện được rồi chứ?
Triệu Tông Tích khó tin.
- Tuy không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là như thế.
Triệu Trinh cười khổ nói:
- Tuy nhiên, điều này cũng không có gì là mất mặt cả, bên kia là bách quan, còn ta chỉ có một mình, chẳng có ai bên cạnh, mặc kệ là đấu trí hay đấu lực đều thua kém. Mỗi khi tới thời điểm này, Quả nhân đều có thể hiểu được vì sao Hoàng đế cổ đại lại nể trọng ngoại thích, hoạn quan, đấu với đám sĩ phu cáo già người đông thế mạnh thật sự rất cần trợ thủ!
- Nhưng nếu coi trọng bọn họ thì phiêu lưu quá lớn. Đại Tống triều khó khăn lắm mới gạt họ ra ngoài quyền lợi, quyết không cho phép xuất hiện ngoại thích, hậu cung, hoạn quan, võ tướng tham gia vào chính sự. Đây đều là nguyên nhân mất nước.
Triệu Trinh trầm giọng nói:
- Cho nên cần phải tìm quan văn hỗ trợ, vì sự nguy hiểm của bọn họ là nhỏ nhất.