Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 73683 : Hỏa hoạn (3)

Ngày đăng: 01:26 20/04/20


-Hai người vừa nói vừa đi xa, bần tăng sợ bị phát giác, hơn nữa cũng nghĩ ra gã là ai rồi nên không đi theo nữa.

Huyền Ngọc lại nói.



-Ai?



-Chương Đôn.



-Ngươi chắc chắn chứ?



-Tuy rằng che mặt nhưng vóc người của anh ta rất dễ nhận biết, giọng nói cũng có điểm đặc biệt, dáng đi uy vũ như rồng đi hổ bước. Bần tăng mặc dù tiếp xúc với anh ta không nhiều nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc.

Huyền Ngọc chậm rãi nói:

-Bần tăng từ nhỏ thính lực hơn người, tự thấy sẽ không nhận lầm người đâu.



-Xem ra là Vương Bàng giở trò quỷ gì rồi.

Triệu Tông Tích chậm rãi nói:

-Không biết người này muốn làm gì hơn nữa đây?



Huyền Ngọc đã mang những chuyện đáng nói đều nói rồi, không nên nói thì một câu cũng không nói.



-Mấy đêm vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.

Triệu Tông Tích lấy lại tinh thần, lúc này là ngáp thật và nói:

-Có chuyện gì để mai hãy nói.



-A di đà Phật.

Huyền Ngọc gật đầu đứng dậy trở về phòng.



Mắt đã thấy trời sáng rồi, Triệu Tông Tích liền ngủ ở thư phòng, cảm giác vừa mới ngủ liền nghe thấy thị vệ gọi cửa báo:

-Vương gia, Vương công tử đến….



Vương Bàng không đợi bao lâu, thì Triệu Tông Tích liền đi ra gặp mặt.



-Vương gia.

Vương Bàng đứng dậy hành lễ nói:

-Sớm như vậy đến quấy rầy, thật sự là có việc rất gấp.



-Có chuyện gì vậy?

Triệu Tông Tích cười hỏi.



-Đêm hôm qua….

Vương Bàng hạ thấp giọng nói:
-Mặc dù quan gia sẽ nghi ngờ chúng ta âm thầm giở trò, nhưng chỉ cần không bị nắm thóp, chúng ta sẽ không rơi vào tình huống khó xử.

Nói rồi không kìm nổi sung sướng, nói tiếp:

-Chúng ta chịu thiệt cũng chịu đến cuối rồi, cuối cùng đến lượt bọn họ chịu không nổi rồi!



Vài ngày sau, phủ Khai Phong và Hình bộ vẫn cứ lục soát toàn thành, bọn trộm gà chó bắt được không ít, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Chu Hắc Thất. Không thể lúc nào cũng thi hành giới nghiêm, Triệu Tông Thực đành phải chuyển từ sáng vào trong tối, ngoài lỏng trong chặt, đồng thời Hình bộ ra công văn lệnh cho các châu xã trợ giúp điều tra tìm người này.



Khi mà chưa biết rõ chân tướng thì quần chúng sẽ cho rằng, sóng gió cần thời gian để đi qua. Mấy ngày sau, một văn kiện cấp báo của phủ Hà Nam chuyển đi Biện Kinh. Lúc đó Ngân đài ti trình lên nội cung….



Triệu Trinh vẫn nằm dựa vào ghế, Triệu Tông Tích vẫn ngồi thẳng ở sau ghế đẩu, trước mặt vẫn bày 5 cái tráp màu vàng. Cầm trong tráp ra bản tấu sớ, mở thành thục từng bản một, Triệu Tông Tích đọc cho quan gia nghe.



Triệu Tông Tích vốn là người cực kì thông minh, mới chỉ nửa tháng ngắn ngủi đã làm rất thông thạo. Từng bản tấu chương trên nghìn từ lưu loát rõ ràng, y chỉ cần liếc mắt một lượt là có thể phân rõ chủ yếu và thứ yếu, sau đó dùng ngôn từ ngắn gọn tinh tế nhất khái quát lại, làm cho tốc độ đọc tấu chương so với trước kia nhanh hơn mấy lần.



Y đọc được bốn phần tấu chương chỉ với thời gian uống một chén trà, xem đến phần thứ năm thì sắc mặt đã tái đi, trầm giọng nói:

-Đây là cấp tấu của phủ Hà Nam, nói về việc huyện Nghi Dương phát hiện trong quá trình phủ Khai Phong truy bắt tội phạm Chu Hắc Thất, y nhảy núi bỏ mạng, thì tìm thấy trên người y một số châu báu cùng với một tập sổ sách, nội dung của cuốn sách liên quan đến các quan lại, phủ Hà Nam không dám tự ý chuyển đi, lập tức niêm phong trình lên quan gia!



-Sổ sách gì vậy?

Triệu Trinh nhíu mày hỏi.



Lấy trong tráp ra một hộp có lớp bọc dày ba tấc. Kiểm tra kĩ càng bên ngoài xong thì bỏ lớp ngoài ra dâng lên trước mặt quan gia.



Triệu Trinh mở hộp ra, cầm một cuốn sách ra xem rất nhanh, đột nhiên thay đổi sắc mặt, phun ra miệng giọng điệu dung tục:

-Bái phục, bái phục thật!

Nói xong liền đứng dậy, hai tay chắp sau lưng không ngừng vung qua vung lại, cười nhạt và nói:

-Nghi hoặc nhiều năm của Quả nhân cuối cùng đã được giải đáp rồi! Khâm phuc, khâm phục!



Hàm hồ mà nói kinh nghiệm nhiều năm qua cho thấy, không ngờ tâm tình quan gia lại thất thủ hiếm thấy vậy! Trong lòng không khỏi thầm giật mình, không biết là cuốn sách như thế nào mà có thể khiến tâm trạng của Hoàng đế tiều tụy này lại thất thái như vậy.



Trong lòng Triệu Tông Tích đã có dự tính, nhưng càng không dám nói bừa, chỉ dám đứng lên đợi Triệu Trinh bình tĩnh lại.



Được một lúc lâu Triệu Trinh mới đứng vững được, Hồ Ngôn Đoái phải mau chóng mang lên một chén canh an thần, Hoàng đế uống một ngụm và nói rằng:

-Mang những cuốn sổ này cho Tề Vương xem đi.



-Nhi thần có thể hỏi trước một chút.

Triệu Tông Tích không đón nhận mà nhìn về phía Triệu Trinh và nói:

-Nội dung là gì vậy?



-Nhìn là biết ngay.

Triệu Trinh từ từ nói:

-Nhưng vẫn phải nói cho con biết, đây là sổ đen mà Triệu Doãn Nhượng ghi chép mấy chục năm nay về việc kiềm chế mấy trăm đại thần trong và ngoài.