Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 73702 : Mai phục (2)

Ngày đăng: 01:26 20/04/20


Lũ binh lính câm như hến, không ngờ vứt bỏ ý niệm bám theo, nhìn ba người khuất bóng...



Đi xa khỏi thôn trấn, thấy không có người đuổi theo, Trần Hi Lượng mới thở phào nhẹ nhõm nói:

- Lục Lang sao con lỗ mãng thế, cha chỉ bảo con làm rõ thân phận...



- Không dạy dỗ tên súc sinh này!

Trần Tháo không thèm đẻ ý nói:

- Chúng đắc tội với Lưu tam ca như vậy!

Lưu tam ca chính là tên của gã thợ săn.



- Cha thấy họ cầm cung tên mà sợ hết hồn, nếu họ làm con bị thương hì làm thế nào?

Trần hi Lượng lắc đầu nói.



- Ha ha ha...

Trần Tháo cười ầm lên nói:

- Đây gọi là kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, cha càng yếu đuối thì họ càng hung hãn, ngược lại nếu mình cứng rắn thì chúng càng yếu đuối!



- Cũng đúng,

Trâng Hi Lượng nghĩ một lúc, chuyện lúc nãy đúng là không thể nói đạo lí được, cuối cùng gật gật đầu nói:

- Với mấy anh em con, cha chỉ là con mọt sách.

- Tam ca nói rồi, cha là người thánh hiền, thuật mà không làm, con thì làm mà không thuật, chỉ là kẻ hạ lưu.

Trần Tháo cười nói:

- Nhà chúng ta cũng cần có một hung ác chứ?

Rồi vỗ đùi nói:

- Chết rồi!



- Sao vậy?

Trần Hi Lượng kinh ngạc hỏi.



- Mải đánh nhau, quên mua lương thực rồi.

Trần Tháo chán nản nói:

- Hại cha phải nhịn đói rồi...



- Ha ha...

Trần Hi Lượng cười hiền từ nói:

- Nho gia cũng có cái hay của nho gia, đó là cẩn thận.

Nói xong lấy trong hầu bao ra hai cái bánh nhân thịt nói:

- Trong lúc con trói người, ta đã mua ở hàng bên cạnh rồi.



- Ha ha...

Trần Tháo quá đỗi vui mừng, cầm lấy bánh vừa vui như tết vừa ăn ngấu nghiến. Đột nhiên sắc mặt thay đổi nói:

- Không hay rồi!



- Lại sao thế!



- Phía trước có mai phục!



- Hả!

Trần Hi Lượng nhìn về phía trước, chỉ thấy ngoài hai mươi dặm là một ngọn núi, không nhận ra có điều gì không ổn, nhưng nghe Trần Tháo nói vậy, liền cảm thấy lo lắng.



- Thấy trên núi có bụi đất bay lên, chim bay ráo rác, chắc chắn có hơn trăm người mại phục ở đó.

Rồi nói nhỏ:

- Nhưng lại không hề có tiếng động gì, không phải là binh lính gì thì là gì?



Trần Hi Lượng thấy lo lắng nói:
- Thì ra là như vậy.

Trần Hi Lượng gật gật đầu, quay sang nhìn chiến trường dưới sườn núi, mới phát hiện tiếng kết thúc của cuộc chiến... Tuy thuộc hạ của Tống Đoan Bình ít, nhưng người nào người nấy võ nghệ cao cường, khiến giặc chết như ngả rạ, chỉ có mấy tên chạy thoát thôi.



Lúc đó hai tên thuộc hạ áp tải một tên tù binh lên, nói với Tống Đoan Bình:

- Đại ca, xem gã này là ai?

Nói rồi hất cằm cho gã đó ngẩng mặt lên.



Tống Đoan Bình nhìn cái mặt đầy vết máu, vẻ mặt đầy căm hận nói:

- Chẳng phải là Thập lục ca ư?



Triệu Tông Hán nhỏ nước bọt đầy máu nói:

- Tên họ Tống kia, ngươi biết ta là long tử long tôn mà còn giám giết thuộc hạ của ta?!



- Ha ha.

Tống Đoan Bình cười nhạt nói:

- Chỉ có ngươi mới được giết người, người khác không được giết ngươi ư, đây là thứ đạo lý gì?



- ...

Triệu Tông Hán đột nhiên im lặng cúi gằm mặt xuống, nói:

- Lần này ta nhận thua, ngươi thả ta về, sau này ta sẽ không giúp Thập tam đối đầu với ngươi nữa.



- Ha ha, ngươi nói dễ nghe nhỉ...

Tống Đoan Bình giống như là nghe được chuyện cười, cười lớn nói:

- Ngươi nghĩ đây là trò đùa ư!

Nói rồi mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Đã tham gia thì nhất định phải trả giá!



- Tất nhiên, ngươi muốn gì cũng được!

Triệu Tông Hán vội nói:

- Luật này ta hiểu.



- Nói, các ngươi tiếp theo định sẽ làm gì?

Tống Đoan Bình lạnh lùng hỏi:

- Không được giấu ta!



- Ta nói ra ngươi có tha cho ta không?

Triệu Tông Hán hỏi.

- Ngươi nói trước đi, chuyện đó tính sau.

Tống Đoan Bình hạ giọng nói.



- Được, ta nói, bọn họ định hành thích Triệu Thự, giết chết y là xong mọi chuyện.

Triệu Tông Hán nói:

- Ta có thể đi được rồi.



- Đi?

Vẻ mặt Tống Đoan Bình hung giữ, rút đao từ bên hông ra.



- Ngươi muốn làm gì?

Triệu Tông Hán vẻ mặt sợ hãi nói:

- Nói lời phải giữ lấy lời!



- Nhưng ta chưa hề nói tha cho ngươi!

Tống Đoan Bình nói xong đột nhiên xuất đao, đâm mạnh vào lồng ngực y, đâm xuyên ra đằng sau một nửa, máu tươi bắn ra!