Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 73724 : Làm như cố nhân đến (4)

Ngày đăng: 01:26 20/04/20


Triệu Tông Hữu trong lòng cũng hận, nước mắt giàn giụa hét lên:



- Phụ hoàng quá lời rồi, đáng thương Tông Thực xưa nay được mọi người kỳ vọng, giờ ngược lại bị liên lụy. Sao lại thế được, chẳng lẽ nhân duyên tốt lại là sai lầm?



- Phụ hoàng bớt giận.



Triệu Tòng Cổ cũng khổ sở khuyên nhủ:



- Không nên bởi vì nguyên nhân bên ngoài mà cha con hiểu lầm.



Thấy bọn họ khóc rung trời, đập đầu đập đất, Triệu Trinh đầu váng mắt hoa, thở dài một tiếng nói:



- Các con lui ra đi, để quả nhân nói chuyện với nó một mình.



- Dạ…





Đợi bốn người lui xuống, Triệu Trinh liếc nhìn Triệu Tông Thực hai mắt sưng đỏ, đẩy cái ghế con lại:



- Ngồi đi.



Triệu Tông Thực đặt mông lên ghế, vẻ mặt ảm đạm.



Triệu Trinh thấy gã như vậy, nghĩ lại vào vị trí của gã cũng sẽ thấy nản lòng. Vì vậy sự chán ghét trong lòng giảm bớt, thở dài:



- Con không cần như vậy, quả nhân cũng không phải quá khắc nghiệt. Quân tử thản nhiên, tiểu nhân lo nhiều. Nếu con không phải làm quá giới hạn, ta sao có thể nói như vậy?



Triệu Tông Thực giờ phút này đã tỉnh táo, gã biết hôm nay Triệu Trinh nhằm vào chính mình, nhưng vẫn không rõ ý đồ thật của đối phương, thấp giọng nức nở:



- Nhi thần không biết sao lại khiến phụ hoàng chán ghét mà nảy lòng nghi ngờ nhi thần!



- Đúng là quả nhân đa nghi quá nặng ư?



Triệu Trinh thản nhiên nói:



- Nghe nói Triệu Tông Hán rời kinh thành mấy ngày rồi?



- Dạ.



Triệu Tông Thực run rẩy, gã dĩ nhiên biết ám sát thất bại, toàn quân bị diệt, tung tích Thập Lục đệ không rõ, nhưng không ngờ Triệu Trinh cũng biết. Không khỏi thầm hận, nhất định là thằng Triệu Thự mách.



- Nó đi đâu?



Triệu Trinh lại hỏi.


Triệu Trinh than nhẹ, nhu hòa nói:



- Nhưng việc ngươi đã làm lúc trước, quả nhân có thể xóa bỏ. Chỉ cần ngày sau ngươi quang minh chính đại, an phận làm Thái Bình vương gia, quả nhân đương nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt, nhưng sẽ không để ngươi làm loạn.



Dừng một lát, quan gia lại nói:



- Ngươi không cần lo lắng tương lai thế nào. Quả nhân sẽ ban thưởng các ngươi kim bài miễn tử, cũng để nó thề hòa thuận cả đời với cả ngươi, không được làm hại. Tương lai làm quân làm thần, chỉ có như thế cha con huynh đệ mới yên ổn sống với nhau…



Triệu Tông Thực cúi đầu vẫn nghe Triệu Trinh nói. Thật ra trong đầu nghĩ kỹ, cũng đã có chuẩn bị sẵn. Nhưng khi nghe chính thức tuyên bố, cơn đau như khoan tim khắc cốt khiến gã suýt không tỉnh được. Giờ này phục hồi tinh thần, khóc không ra tiếng:



- Nhi thần vốn là một kẻ mọt sách, lại được những người đó phụ giúp, mấy năm nay cử chỉ điên rồ. Hiện giờ phụ hoàng nói khiến nhi thần cảnh tỉnh, rốt cục có thể thoải mái ngủ một giấc yên lành, rốt cục có thể chuyên tâm vào sự học rồi.



Dân gian có câu tục ngữ, gọi là chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài. Triệu Trinh đã không còn mong muốn gì khác, chỉ mong sau khi chết đi có thể để lại chút tiếng tăm. Nho giáo đã dạy tề gia trị quốc, không thể tề gia cũng là kẻ bất tài, từ đó tồn tại ý tưởng có thể che đậy thì tận sức cha đậy, lúc này mới lên men sự biến về sau. Nhưng con người không có mắt nhìn trước sự việc, ai dám vào lúc này nói rằng, quả thực ông đã sai hoàn toàn rồi sao?



- Như thế tốt nhất.

Triệu Trinh mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại nói:

- Năm Gia Hựu thứ năm, quả nhân đã ban bố “Gia Hựu sưu phongd khuyết thư lục”, hạ chiếu truy tìm di thư. Hiện giờ đã sưu tầm được từ các nơi toàn là sách quý, đã chất cao như núi, dự định sai người chỉnh sửa biên soạn lại, phổ biến ra khắp thiên hạ, con có đồng ý nhận lấy trọng trách này không?



- Nhi thần cầu mong còn không được.

Triệu Tông Thực mừng rỡ nói:

- Vẫn là phụ hoàng hiểu rõ nhi thần nhất!



- Đi đi, bớt nói những từ ngữ sáo rỗng, phải yêu quý giang sơn của mình. Từ nay về sau cứ yên tâm lo việc học vấn của ngươi đi.

Triệu Trinh khoát tay một cái nói.



- Nhi thần xin cáo lui.

Triệu Tông Thực khom người đi ra khỏi cung.



- Lão Hồ, chuyện này có xem là đã vạch trần rồi không?

Nhìn theo bóng lưng của y, Triệu Trinh buồn bã nói.



- Lão nô ngu dốt.

Hồ Ngôn Đoái cúi đầu nói:

- Không thể nhận xét được.



- Ngươi rất thông minh nhưng lại giả bộ hồ đồ.

Triệu Trinh tự giễu cười nói:

- Thật ra là trong lòng cười nhạo ta quá ngây thơ rồi. Triệu Tông Thực đã đủ lông đủ cánh, nanh vuốt sắc bén, gốc rễ vững chắc, lại được nhiều người ủng hộ, làm sao có thể cam tâm chịu thất bại? Quả nhân muốn nói mấy câu đạo lý lớn, để nó có thể tỉnh ngộ, từ đó chậu vàng rửa tay. Có phải là đã quá mơ tưởng rồi không?



- Nhưng không thể không dạy mà đã trách phạt.

Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói.