Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 73733 : Cải trang vi hành (3)
Ngày đăng: 01:26 20/04/20
Nói xong thân mình ngiêng về phía trước, đến gần thê tử, dùng cánh tay dính đầy vết mực kia, nắm lấy cổ tay trắng ngần của cô ta, điềm nhiên nói:
- Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, nàng có hiểu không!
- Nhưng.
Cao thị nước mắt ròng ròng nói:
- Một khi thất bại, sẽ bị tru di tam tộc…
- Sẽ không đâu.
Triệu Tông Thực buông tay ra, đổi giọng bình thản nói:
- Chuyện này tuyệt đối không thể có sai sót, hơn nữa không ai có thể phát hiện được, ta sẽ không giống như Thái Tông, khiến người ta trăm ngàn năm sau vẫn còn đâm sau lưng.
- Hả?
Cao thị cũng không phải là người dễ lừa gạt như vậy:
- Sau vụ án dâm loạn trong cung năm đó, bên cạnh Hoàng thượng luôn được canh phòng cẩn mật, ngay cả đồ ăn thức uống đều phải do Tiểu Hoàng môn dùng thử trước…
- Hừ!
Triệu Tông Thực biết, Cao thị là người rất có dã tâm, cũng là nữ nhân có thể mưu chuyện đại sự. Mọi việc cô ta đều tự có phán đoán, không làm cho cô ta yên tâm, đừng hòng mong cô phối hợp. Liền đem tất cả suy nghĩ trong lòng, nhỏ giọng nói:
- Đúng vậy, ông ta quả thật được canh phòng cẩn mật, theo lý mà nói thì bất kể là ám sát hay hạ độc, căn bản đều không có khả năng thành công. Thế nhưng ông ta đang có bệnh trong người…
Cao thị đương nhiên biết, bảy năm trước Triệu Trinh đột nhiên hôn mê, mấy ngày sau mới tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại, lại bị chứng hay quên và không nói được, nên mới lặng lẽ lâm triều, về sau dần dần hồi phục, mới có thể nói chuyện một lần nữa. Nhưng cơ thể ông vẫn còn rất yếu, nói chuyện hay đi bộ lâu sẽ bị mệt kiệt sức, hơn nữa bước đi cũng không thẳng người, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ… Tất nhiên chỉ có người thân quen bên cạnh mới phát hiện, nhưng biết được thì cũng sẽ không tố giác Hoàng thượng, tránh tự tìm phiền toái.
- Rốt cuộc Hoàng thượng bị bệnh gì, nhiều năm như vậy, Thái y vẫn tìm không ra bệnh.
Cao thị hạ giọng nói:
- Chẳng lẽ Vương gia biết?
- Đó là bởi vì tất cả Thái y trong Thái Y Viện đều là đồ ngu.
Triệu Tông Thực âm thanh lạnh lùng nói:
Cao thị suy nghĩ đến công công giống như gia bọc xương kia, mặc dù chết đã lâu, vẫn vô cùng sợ hãi.
- Hứa Hi Trân nói, kỳ thật Triệu Trinh mắc một chứng bệnh trúng gió hiếm thấy.
Triệu Tông Thực trầm giọng nói:
- Loại bệnh này, trong “Trửu hậu bị cấp phương” của Cát Hồng “Phía sau khuỷu tay bị gấp” và “Thiên kim phương” của Tôn Tư Mạc thời Tấn đều có ghi lại, đáng tiếc những quyển sách này đã bị thất truyền trong chiến loạn, các thầy thuốc dân gian hoặc có gia truyền cũng giữ làm của riêng cho mình, tuyệt không truyền ra ngoài. Các Thái y đều không biết. Bọn họ chỉ biết là, Triệu Trinh có thể là bị trúng gió, nhưng các triệu chứng bình thường bọn họ thấy lại không giống nhau, cho nên không dám đưa ra kết luận.
- Hứa Hi Trân đã xác nhận suy đoán của phụ thân, cha mẹ từng có tiền sử bị bệnh này, con cái cũng rất dễ bị mắc bệnh. Mà suy nghĩ quá độ, làm việc quá độ, ăn uống nhiều chất ngọt đều là nguyên nhân, rất dễ làm cho phát bệnh ngầm. Triệu Trinh lần đó phát bệnh, là vì ông ta cả ngày lẫn đêm phê duyệt tấu chương, suy nghĩ làm việc quá vất vả. Mà Triệu Hằng năm đó, là bởi vì nạn châu chấu lớn hiếm thấy, đã phá tan lời nói dối cát lợi của ông ta. Nghe nói ông ta đứng ở ngoài điện Phúc Ninh, nhìn thấy châu chấu bay đầy trời, sau đó liền ngã bệnh…
- Ông ta còn nói, loại bệnh này bình thường bốn mươi năm mươi tuổi trở lên mới có thể phát tác, cho dù ngay lúc ấy không chết, cũng sẽ mang trong người suốt đời, hơn nữa rất dễ tái phát trở lại, khi tái phát có thể gây chết người. Triệu Trinh hai mươi tuổi đã phát bệnh là rất hiếm thấy, nhưng là vì tuổi trẻ cơ thể khỏe mạnh, cho nên gần như hồi phục lại như cũ. Phụ thân nghe xong hết sức chán nản, nên không còn để ý tới chuyện này.
Triệu Tông Thực buồn bã nói:
- Ai mà biết hai mươi năm sau, không ngờ Triệu Trinh lại phát bệnh, khi đó Hứa Hi Trân đã chết rất nhiều năm, nhưng bản thảo về trúng gió của ông ta vẫn còn đó. Về sau phụ thân tra cứu, đoán chừng Triệu Trinh lần này phát bệnh, là đúng vào năm mới, liên tiếp mấy ngày tổ chức yến tiệc.
- Sau lần tái phát này, tuy rằng Triệu Trinh lại tránh được Quỷ Môn quan, nhưng rõ ràng di chứng để lại rất nặng. Dựa theo lời của Hứa Hi Trân, nhất định rất dễ tái phát, hơn nữa, tái phát nhất định sẽ chết!
Triệu Tông Thực thở dài nói:
- Vì vậy cha con ta đành phải đợi…, ai ngờ đợi bảy năm, Triệu Trinh vẫn còn sống! Nhưng ngược lại phụ thân không nhịn được nữa, đi trước một bước…
- Vậy chúng ta tiếp tục chờ sao?
Cao thị nhỏ giọng hỏi.
- Không thể đợi được nữa, một khi lập Thái tử, cho dù Triệu Trinh có lập tức chết đi cũng vô ích.
Triệu Tông Thực trầm giọng nói:
- Trong bản thảo của Hứa Hi Trân, còn ghi lại mấy cách rất dễ làm cho chứng bệnh này tái phát, trong đó có nhắc tới một loại thần dược làm từ thịt xương người chết, đối với người bị trúng gió mà nói, cũng giống như Diêm La đòi mạng!
- Thì ra là thế…
Cao thị bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra Triệu Tông Thực là người tính toán cẩn thận! Chỉ cần để cho Triệu Trinh ngửi phải mùi thần dược này, ông ta sẽ phát bệnh mà chết. Mà mùi của loại thần dược này bản thân mình thì lại không có vấn đề gì, là thần dược cực kỳ quý báu, ai có thể nghĩ đến nó chính là thuốc độc hại chết Hoàng thượng?