Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 73742 : Tay cừ (2)

Ngày đăng: 01:26 20/04/20


Mấu chốt nhất là, nếu hai nước khai chiến, Đại Tống đã chuẩn bị sẵn sàng sao? Hiển nhiên một chút cũng không có…



Thấy hắn vẫn thủy chung trầm ngâm không nói, Lã Công Trứ nhịn không nổi, nói:

- Trọng Phương, ngươi nói gì đi.



- Ta ủng hộ cách nhìn của Trĩ Khanh.

Trần Khác lấy lại tinh thần nói:

- Không thể dễ dàng động thủ, trước tiên tăng mạnh phòng ngự đi!



- Tại sao ngươi cũng vậy?

Lã Công Trứ thấy hai người có thể quyết định đều có thái độ phủ định, biết không thể cải biến, hầm hừ nói:

- Hai ngươi muốn trở thành tội nhân!



- Có thành tội nhân hay không đến lúc đó nói sau.

Trần Khác điềm tĩnh nói:

- Hiện giờ gia tăng cảnh giới mới là việc chính cần làm. Kỵ binh vào thành, uy lực giảm bớt đi nhiều. Dựa vào năm vạn đại quân Hùng Châu, chỉ cần có đề phòng còn có thể bị hai ngàn binh Khiết Đan lật trời sao?



- Còn phải phòng bị gian tế?

Tăng Bố từ đầu đến giờ vẫn không nói chuyện, lên tiếng bổ sung thêm:

- Rất có thể đã sớm có vô số gian tế trà trộn vào trong thành. Đến lúc đó sẽ tiếp ứng bọn họ, hoặc gây ra hỗn loạn, đều sẽ rất nguy hiểm.



- Ừ.

Lã Công Nhụ hơi gật đầu nói:

- Ta phải đi bố trí!

Dứt lời, ôm quyền nói:

- Nếu chẳng may ban đêm xảy ra chiến sự, nơi này quá nguy hiểm, xin chư vị theo ta về nha môn tạm lánh.

Bởi vì thường xuyên phải tiếp đãi người Liêu, trong dịch quán Hùng Châu có một bức tường chia viện làm hai phần trái phải, bên trái là dành cho quan viên Tống triều ở, bên phải là chỗ cho Liêu sứ ở.



- Đừng lo, năm trăm Bổng Nhật quân không phải dễ ăn như vậy đâu.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Chúng ta ở trong này nhìn gió thổi cỏ lay, nếu người Liêu có dị động thì sẽ đốt khói đỏ làm ám hiệu cho ngươi, cứ trực tiếp động thủ là được!



- Cái này…

Lã Công Nhụ cảm thấy chủ ý này không tệ, nhưng sợ ảnh hưởng đến khâm sai, chính mình cũng chịu không nổi.



- Không cần lề mề nữa, quyết định như vậy đi.

Đây cũng là giới hạn cuối cùng mà Lã Công Trứ có thể chấp nhận, vị công tử vốn quen ăn chơi trong kinh này, khi gặp nguy hiểm không lại trở nên tốt hơn như thế.



- Vậy được rồi, nhưng các ngươi phải bảo trọng!

Không tiếp tục phí thời gian giày vò khốn khổ, Lã Công Trứ ôm quyền thi lễ, liền khẩn trương đi bố trí phòng ngự.





Ban đêm, trăng tối gió lớn, đúng là thời cơ tốt để giết người phóng hỏa.



Thường ngày, vào lúc này, thành Hùng Châu đã ngủ say, nhưng hôm nay còn ầm ỹ hơn cả ban ngày. Trên đầu thành đèn đuốc sáng trưng, các quan binh vẫn đang khẩn trương điều chỉnh thử các loại khí giới thủ thành, các dân phu khiêng từng đống từng đống mũi tên, vận chuyển từng thùng từng thùng dầu hỏa lên đầu thành, từng cái nồi sắt to đùng dựng lên đun dầu cải sôi lăn tăn…


- Chỉ sợ hiện giờ đã qua biên giới, chỉ thêm một canh giờ nữa thì binh sẽ giáp thành rồi!



- Làm sao có thể?

Tiêu Phong như bị kim đâm vào mông, hơi nhảy lên nói:

- Trần Học sĩ đừng nói đùa!



- Chuyện này ta sẽ nói đùa sao?

Mặt Trần Khác lạnh đi, nói tiếp:

- Trên thành đã thấy khói!



- Làm sao có thể? Tuyệt không thể nào!

Tiêu Phong lẩm bẩm nói:

- Bì Thất quân sao có thể xuôi nam?



- Vì sao Bì Thất quân không thể xuôi nam?

Trần Khác thuận miệng hỏi.



- Bởi vì không ai có thể điều động bọn họ…

Tiêu Phong trả lời xong mới ý thức được mình lỡ miệng, vội sửa lời nói:

- Bọn họ tuyệt đối không thể đi vào cảnh nội Đại Tống, càng sẽ không tấn công thành Hùng Châu!



- Nếu chẳng may tiến đến tấn công thì sao?



- Có chúng ta ở đây, bọn họ dám!

Tiêu Phong quả quyết nói.



- Dựa vào Triệu Vương điện hạ thì sao?



- Không…

Tiêu Phong cũng coi như là người từng trải, nhưng tối nay bị vây trong sự sợ hãi khôn cùng, nên suýt nữa rút tiền ra đưa Trần Khác:

- Tóm lại nhất định là như vậy, bằng không ngươi giết chúng ta là được.



- Tiêu đại nhân, ngài gạt ta cái gì đó phải không?

Trần Khác lạnh lùng hỏi.



- Không có!

Tiêu Phong lắc đầu nói.



- Ngài không nói, ta đành phải đoán rồi!

Trần Khác đứng lên, khoanh tay đi đi lại lại:

- Ta vốn đoán, các ngài muốn phản bội Đại Tống, nhưng hiện giờ nhìn, hiển nhiên là tự nghĩ linh tinh rồi.

Nói xong, chăm chú nhìn Tiêu Phong, gằn từng chữ:

- Như vậy chỉ có một khả năng, là trong sứ đoàn của các ngài có một đại nhân vật cải trang vi hành!



Tiêu Phong muốn rớt cằm…