Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 141 : Họa phúc vô thường

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Trần Khác cũng không có mục đích gì khác, lập tức mang theo hai đứa em trai nhàn nhã dạo chơi trên đường, nhìn đám dân chúng tụ tập xem xiếc, nghe hát kịch, những thiếu niên đang chơi đuổi bắt, từng cửa hàng, tửu điếm mở cửa giống như những đóa hoa xuân đồng loạt hé nụ, ai ai cũng không chịu thua kém, bên kia líu lo tiếng rao như chim hoàng anh hót, bên này thơm ngát mùi hương từ những viên kẹo đường.



Ba anh em cái gì cũng không làm, chỉ vẻn vẹn đi tới như vậy, vừa đi vừa nghe vừa nhìn, cảm giác giống như uống được một chén rượu ngon, thật là sảng khoái cực kỳ.



Đang lúc hắn có chút xuất thần, đột nhiên nghe được có người gọi mình:



- Tam Lang!



Trần Khác quay đầu lại hướng phát ra tiếng gọi, nhìn thấy người bán rượu Lý Giản đi tới, phía sau y là hai tên gia đinh đang xách theo lễ vật.



-Thì ra là Lý đại thúc, ăn lễ lớn nha, thúc đang đi đâu vậy?

Trần Khác nở nụ cười, chắp tay nói.



Lý Giản muốn cười, lại cười không nổi nói:

- Đi kiếm ngươi chứ ai! Vừa lúc gặp được ngươi ở đây.



- Có chuyện gì thế ?



Lý Giản thở dài nói:

- Thứ nhất là vì đã lâu không gặp ngươi nên muốn thăm ngươi một chút, hai là, ai... Trước tiên về nhà ngươi rồi nói.



Trần Khác gật đầu, nhưng hắn thấy Lục Lang vẫn còn mê chơi nên gọi Ngũ Lang trông chừng em, rồi dẫn Lý Giản về nhà.



Về tới nhà, sau khi mời Lý Giản ngồi xuống, hắn lại không thấy được bóng dáng thím Trương đâu, Trần Khác chỉ còn cách tự mình đi pha cho khách một ấm trà.



Lý Giản kéo hắn lại nói:

- Không cần phiền toái như vậy. Ta hiện tại như đang ngồi trên đống lửa, làm gì còn tâm trạng mà uống trà nữa.



- Như vậy càng phải uống để hạ hỏa chứ.

Mặc dù Trần Khác nói như vậy, nhưng hắn quả thực không biết pha trà triều Tống, không thể làm gì khác hơn là bưng cho Lý Giản một chén nước trắng:



- Uống xong rồi hẵng nói.



- Ai...

Lý Giản bưng chén nước uống một hơi cạn sạch, thở dài não nề nói:

- Tai họa đến nơi rồi, Tam Lang à.



- ...

Trần Khác khẽ cau mày, chờ y nói tiếp.



- Hôm qua ta bị Đại Lệnh gọi lên, y nói cho ta biết rượu Hoàng Kiều đã lọt vào danh sách cống phẩm của phủ Ích Châu!

Trên mặt Lý Giản đầy vẻ khổ sở nói:



- Từ năm nay trở đi, vào tháng chín hằng năm, đều phải để dành một trăm thùng rượu nguyên chất rồi để phủ Ích Châu mua lại.

Cái gọi là quot;mua lạiquot; chẳng qua chính là quan phủ quy định số lượng và giá tiền để ép người bán bán lại.



- Thế quan phủ định mua lại với giá ra sao ?

Trần Khác hỏi.



- Năm xâu tiền.



- Năm xâu tiền ?!



Trần Khác mở to hai mắt nói:

- Một thùng rượu nguyên chất khoảng sáu trăm cân, nếu tính cả vốn thì phải là mười bốn xâu tiền! Một trăm thùng rượu thì tổng cộng phải bù lỗ chín trăm xâu tiền còn chưa nói! Chúng ta một năm có thể ủ được bao nhiêu rượu đây?
- Người ta có thể quay lại sao.



Đồng Thúc tự nhủ trong lòng, có lẽ sẽ có người có thể gọi thuyền quay lại, nhưng phải là những hương thân phụ lão có uy tín danh dự chứ không phải mấy tên tiểu tử choai choai như chúng ta.



Y chưa nói xong đã nghe thấy Trần Khác hét lớn.



- Ngột Na Khâu đại thúc, còn quay lại được không ?



Nghe thấy một tiếng gọi đột ngột này, làm cho người trên bến tàu rối rít nhìn qua, Đồng Thúc hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ nói:



“Vị Tam Lang của Trần gia này tại sao giống hệt Nhị ca của ta đến vậy...”



Y vốn tưởng rằng người khác sẽ chê cười bọn họ, ai ngờ được những người đó lại vui vẻ giúp đỡ cùng nhau quát lên:



- Ngột Na Khâu lão đại, sao còn chưa quay lại đây!



Y còn giật mình hơn nữa khi thấy chiếc thuyền đã lướt xa mấy chục trượng bỗng nhiên dừng lại, rồi chậm rãi quay về bến. Sau khi thuyền cập bến, chủ thuyền neo thuyền lại tạm thời bằng dây thừng, sau đó hạ một tấm ván xuống nối liền thuyền và trên bờ. Lúc này ông mới đứng thẳng lên nhìn Trần Khác cười nói:



- Quả nhiên hôm nay là ngày may mắn, có thể được chở Tam Lang một lần!



“Này.... này... người huyện Thanh Thần lại chân thật nhiệt tình thế sao?”

Vẻ mặt Đông Thúc lúc này cực kỳ đặc sắc.



Không đành lòng nhìn y vì không hiểu mô tê gì mà hỏng mất đầu óc, Trần Thầm nhỏ giọng giải thích:



- Đây thực ra chính là chủ căn nhà mà gia đình ta hiện đang thuê, nhưng bọn ta cũng có chút tình cảm qua lại.



Khâu lão đại này chính là người năm đó chở người Trần gia đến huyện thành, lại cho bọn họ thuê căn nhà của ông. Lúc đó, ông bị Trần Khác lừa, gần như đem căn nhà cho Trần gia ở miễn phí, nên sau khi trở về bị vợ mắng một trận te tua. Nhưng ai ngờ sau khi Trần gia trả lại, cả căn nhà rực rỡ hẳn lên, nếu so với lúc ban đầu thì còn đẹp hơn rất nhiều, thế nên hàng tháng đều có người tới mướn.



Nhưng bà vợ của ông vui mừng quá đỗi, cũng không có ý cho mướn nữa, để lại căn nhà kia làm chỗ ở. Chỉ cần không đi làm, Khâu lão đại liền trở về nhà, từ đó ông không hề bất mãn vì bị Trần Khác ép giá, ngược lại còn muốn trả ơn hắn một chút.



Thuyền một lần nữa nhanh chóng rời khỏi huyện thành, Trần Khác cùng Khâu lão đại nói cảm ơn nhau mấy câu, rồi lại cùng Đồng Thúc nói chuyện hỏi thăm, kết quả là hắn biết được vị Đồng Thúc này lớn hơn hắn một tuổi. Trần Khác trong lòng khẽ động, hỏi:



- Đồng... Thúc, trong nhà ngươi có mấy anh chị em?



Đồng Thúc rất thân cận trả lời:



- Chỉ có một người anh, hai người chúng ta một người tự là Hòa Trọng, một người tự là Đồng Thúc, là bởi vì lúc đầu chúng ta còn có một người anh, nhưng đã mất sớm.



-Xin lỗi.

Trần Khác áy náy nói.



Thanh niên Đồng Thúc kia mặc dù mặt nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng sau khi quen biết lại thấy y rất tình cảm:



- Không sao, ta cũng cảm thấy tên tự của mình có chút vấn đề nên đã từng cầu xin phụ thân cho ta sửa lại đó.



Trần Khác nhịn hồi lâu, nhưng hắn vẫn không nhịn được nói:



- Ồ, vậy ta xin hỏi một câu không phải, đại danh của ngươi có phải là… Tô Triệt?



- Ừm, tiểu đệ chính là Tô Triệt.



Người thanh niên kia cũng không cảm thấy bất ngờ, nhẹ nhàng gật đầu nói.