Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 248 : Sum họp

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Vài hôm sau, Lý Giản theo lời dặn dò của Trần Khác, mang theo lễ vật hậu hĩnh tới nha huyện cầu kiến. Nhưng Tống Đại Lệnh kịch liệt phản đối ý định xem công văn của y, ngay tại chỗ phủi tay rời khỏi, dọa đến nỗi y hoảng sợ bất an.



Có lẽ là vì 50 lượng bạc, nên qua một tuần trà liền có người ra truyền lệnh, nói hôm nay không có thời gian giúp y tìm công văn đó, hẹn y ba ngày sau quay lại xem.



Sau ba ngày, đến theo lời hẹn, lần này không gặp Tống Đại Lệnh, nhưng có Lục Áp Ti của huyện thành, đem công văn yêu cầu Ích Châu Lộ Chuyển Vận Sứ, trong đó viết rất rõ rượu Hoàng Kiều Thanh Thần được liệt vào danh sách cống phẩm, tháng chín hàng năm do Chuyển Vận Sứ Ti hòa mãi một trăm thùng rượu thô, mỗi thùng tính phí vận chuyển là năm quan tiền.



Ở bên trên còn có dấu đỏ của Chuyển Vận Sứ Ti, hi vọng cuối cùng của Lý Giản cũng đã tiêu tan. Y hồn bay phách lạc rời khỏi nha môn, kể lại cho Trần Khác nghe những gì đã nhìn thấy trong văn di, sau đó mắt y ngấn lệ nói:

-Tam Lang chúng ta chịu thua đi, đây đúng là mệnh lệnh của triều đình, ngươi có dâng cáo trạng cũng không thắng được...



-...

Trần Khác nhắm chặt mắt lại, hồi lâu sau mới nói;

-Thúc biết, cha cháu trước đây đã từng làm Thiếp ti ở nha môn. Trong nha môn việc quản lý công văn thực sự lộn xộn như vậy ư, tìm một bản công văn của Chuyển Vận Sứ Ti lại cần đến ba ngày ư? Thúc đoán xem ông ấy nói thế nào.



-Nói thế nào?



-Ông cười lớn rồi nói, nếu là công văn của mười năm về trước, có thể cần đến ba ngày mới tìm thấy. Nhưng là công văn của Chuyển Vận Sứ Ti trực tiếp gửi xuống, một năm cũng không chắc có từ ba đến năm bản, tất cả đều do Đại Lệnh trực tiếp cất trong ngăn kéo, có thể mở xem bất cứ lúc nào.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Tại sao ngay lúc đó không lấy ra cho thúc xem, mà phải đợi ba ngày sau mới đưa cho thúc xem?



-Tam Lang, đừng có đa nghi như Tào Tháo nữa.

Lý Giản đã hoàn toàn nhụt chí:

-Văn di của Chuyển Vận Sứ Ti có đóng dấu đỏ, không thể làm giả được!



-Không thể làm giả được sao?

Trần Khác chậm rãi lắc đầu.



-Trời, ngươi đúng là điên rồi.

Lý Giản tuyệt vọng lắc đầu nói:

-Ta không thể điên cùng với ngươi được.



Nói chuyện không hợp ý thì nói nửa câu cũng nhiều, Trần Khác đứng dậy tiễn khách.




-Đừng nói vậy.

Trình phu nhân mỉm cười nói:

-Bọn họ cũng đến huyện Thanh Thần đi học, sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt.



-Gặp càng muộn càng tốt.

Tiểu muội bĩu môi nói.



-Anh họ không ngờ lại gặp ở đây, thật khéo trùng hợp!

Thái độ của Tô Triệt và Bát Nương đều mất tự nhiên, chỉ có Tô Thức cười ha ha chào hỏi bọn họ.



-Đúng vậy thật trùng hợp.

Một công tử ăn vận rất đẹp, mặt như thoa phấn, vừa phe phẩy cái quạt giấy vừa bước xuống thuyền. Tô Thức, Tô Tuân, Trần Khác đều được coi là tướng mạo không tồi, nhưng nếu so với y mới biết thế nào là ưa nhìn và thế nào là đẹp trai, sự khác biệt không phải là nhỏ.



Vị công tử này chính là con cả của Trình gia Trình Chi Tài, tự là Chính Phụ, y phóng khoáng bước đến trước mặt Trình phu nhân chắp tay hành lễ:

-Chất nhi bái kiến cô cô, cô phụ.



-Ừ...

Tô Tuân chỉ hừ một tiếng, đây không phải là có thành ý với y mà với tất cả mọi người ông đều như vậy



-Chính Phụ con dẫn các em đến học sao?

Gặp chất nhi bên ngoại và cũng là con rể tương lai, đương nhiên Trình phu nhân rất thân thiện.



-Vâng thưa cô cô.

Trình Chi Tài nói rất lưu loát:

-Cháu vốn muốn tham gia đại lễ tuyển tài năm nay nhưng tiếc rằng cha cháu yêu cầu khắt khe, nói là cháu chưa đủ tài, cần khổ công rèn luyện.

Dừng một lúc y lại tiếp tục nói:

-Nghe nói thầy đồ Vương ở thư viện Trung Nham, xuất thân tiến sĩ hương cống, học vấn và tài năng uyên bác, nhiều năm nghiên cứu học vấn, còn quan hệ thân mật với Âu Dương Vĩnh thúc, Mai Thánh Du. Vì thế cha cháu cho cháu đến đó học vài năm, như vậy cuộc thi lần sau mới có hi vọng.



Trình phu nhân chỉ hỏi y có một câu, y lại trả lời tỉ mỉ nguồn cơ sự việc, nghe có vẻ rất thành thật. Tô Tiểu muội lè lưỡi một cái rất nhanh nên không dễ gì bị người khác phát hiện, rồi lại trở về dáng vẻ thục nữ.