Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 255 : Ác bá

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


-Học trò biết lỗi rồi….

Công tử gia tộc lớn đã quen với chuyện xem xét thời cơ. Trình Chi Tài đã sớm hỏi thăm qua bối cảnh của Vương Phương, thật sự làm cho lão tiên sinh tức giận, lão tiên sinh cũng sẽ không bán cho Trình gia chút mặt mũi nào đâu.



-Biết sai thì sửa, còn gì tốt hơn chứ.

Vương Phương thản nhiên nói:

-Các anh sau này, cho dù là phú thơ hay hành văn, thì cũng nhớ kỹ trong văn có vật. Văn là để truyền tải đạo, không phải để khoe khoang những từ ngữ trau chuốt của các anh, nhớ kỹ nhớ kỹ.



-Học trò cẩn thụ giáo….

Các học sinh cùng nhau cúi người thi lễ trả lời.



-Viên chấp sự sẽ nói cho các anh nghe quy trình của thư viện, bổn tọa xuống núi đây.

Vương Phương đứng dậy.



-Cung tiễn Sơn trưởng….

Lễ phép quy củ trong trường học, nghiêm túc và cẩn thận hơn trong xã hội nhiều. Tuy Trần Khác không trải qua quá trình học tập như những người khác, nhưng hắn có một người cha tận tình khuyên bảo, đều đem những gì ông biết dạy hết cho hắn.



-Học quy thư viện Trung Nham.

Viên chấp sự lạnh lùng quét mắt qua đám học sinh bên dưới:

-Thường xuyên hỏi thăm cha mẹ; đầu giữa tháng cung yết thánh hiền. Rèn luyện cách sống cư xử; cử chỉ ngăn nắp nghiêm túc. Ăn uống phải tiết kiệm; không can thiệp chuyện bên ngoài. Đi ngồi theo thứ tự; nghiêm cấm nói xấu phá hoại. Không tranh cãi với bạn bè; không nói chuyện phiếm rảnh rỗi. Ngày ngày nghe giảng kinh thư; ngày ngày đề cương học tập. Thông hiểu thời thế lý lẽ; tìm đọc cổ văn thi phú. Đọc sách phải đọc thật kỹ; phải chuẩn bị xong bài tập sớm. Học buổi tối cũng phải dậy sớm;bị trách lầm phải gắng tranh luận! Mười tám quy tắc phía trên, mọi người phải ghi nhớ kỹ, mỗi ngày buổi sáng đều phải đọc thuộc lòng, thận trọng lời nói hành động, nếu phạm sai lầm sẽ trừng phạt nghiêm khắc!



-Chúng học trò sẽ ghi nhớ….

Các học sinh đồng thanh đáp trả.



-Tốt, hôm nay tạm thời giải tán.

Viên chấp sự nói:

-Ngày mai thư viện chính thức khai giảng, đúng vào giờ Mão (5 đến 7 giờ sáng).

Rồi lại nói:

-Theo quy chế, học trò của huyện phải học ngoại trú, nhưng Sơn trưởng thương tiếc các em, đặt biệt phá lệ cho các em. Nếu có học trò nào của huyện này muốn tạm trú, đến phòng bên cạnh báo danh với ta!



Viên chấp sự vừa mới rời khỏi, tất cả học sinh cùng một lúc ngồi rạp xuống mặt đất, xoa xoa hai chân không nghe theo lệnh, kêu khổ với nhau. Mọi người từ nhỏ đều quen chiều chuộng, chưa bao giờ ngồi quỳ thời gian dài như thế cả.



-Muốn tạm trú không?

Trần Khác chống đầu gối, chậm rãi đứng dậy.



-Không, đệ tính học ngoại trú.

Tô Thức nói:

-Mẫu thân và tỷ tỷ của đệ đều đến Thanh Thần, không phải là vì muốn mỗi ngày gặp nhau sao?



-Ừ.

Trần Khác cười nói:

-Ta cũng không tính ở trọ trong trường, ngay cả ngủ cũng có người quản, rất gò bó.

Nói xong hắn kéo Tứ Lang qua nói:

-Đệ cũng về nhà ở đi.



-Đại ca đã an bài tốt chỗ ở cho đệ rồi.

Tứ Lang là người tao nhã nhất trong số các huynh đệ Trần gia, mà hai vợ chồng xấu xa Trần Hi Thế lại có hai đứa con quý hóa như vậy, thật sự là ông trời không có mắt mà.



-Có thể ở thì cứ ở, không ở được thì cứ đi.
Tô Tuân cười ha hả nói:

-Cái miệng nhỏ nhắn sắp treo được bình dầu rồi đấy!



-Đó là lo lắng cho các ca ca thôi.

Tô Tiểu Muội làm mặt quỷ cười nói:

-Bây giờ thì không cần lo nữa rồi.



-Ồ, vậy là phụ thân hiểu sai rồi.

Tô Tuân làm vẻ mặt giật mình nói:

-Phụ thân còn tưởng con hâm mộ các ca ca có thể đến trường chứ.



-Không có đâu….

Tiểu Muội cười tươi như hoa, đôi mắt hồng hồng.



-Phu quân, có ai làm phụ thân giống như chàng không?

Trình phu nhân oán trách liếc Tô Tuân một cái.



-Ha ha ha…

Tô Tuân không để ý đến phu nhân mình, tiếp tục trêu đùa con gái yêu, nói:

-Nếu con không hâm mộ các ca ca, vậy phụ thân sẽ nói với Vương lão phu tử, để phu tử tìm con gái nhà khác vậy.



-Làm gì vậy?

Tiểu Muội rất thông minh, nghe vậy lập tức mở to hai con mắt, mong chờ nhìn lão cha đáng giận:

-Vương lão phu tử muốn thu nhận nữ đệ tử sao?



-Thông minh.

Tô Tuân vuốt râu cười nói:

-Vương lão phu tử có một nữ nhi, lớn hơn con một tuổi. Năm trước sau khi lễ tang mẫu thân thì vẫn luôn ở trong thư viện, cảm thấy rất cô độc không vui vẻ. Vương lão phu tử nhớ ta có một nữ nhi lan tâm huệ chất, nên viết thư hỏi ta, có thể đưa con đến đọc sách với cô bé đó hay không.

Nói xong, trêu cợt nhìn Tiểu Muội, nói:

-Ý con như thế nào?



Đời Tống con gái bình dân trước tuổi cập kê có thể đến thư viện, đến trường học biết chữ cũng không phải chuyện lạ gì. Huống chi Vương Phương người ta có thể cam đoan không để con gái và con trai ở chung một chỗ, Tô Thức không có gì phải lo lắng cả.



-Tất cả nghe theo ý phụ thân.

Tiểu Muội cười đến hai con mắt thành đường cong.



-Ta không muốn để con đi cho lắm.

Tô Tuân lắc đầu nói:

-Con gái à, đọc nhiều sách như vậy làm chi, vẫn là học thêu thùa may vá quan trọng hơn.



-Phải đọc sách mới có thể biết lý lẽ chứ.

Cái gọi là người trong cuộc thường u muội chính là như vậy đấy. Tất cả mọi người đều biết Tô Tuân đang cố ý trêu chọc nàng, Tiểu Muội lại gấp đến độ sắp òa khóc:

-Phụ thân cũng không muốn nữ nhi biến thành loại nữ nhân ngu muội nhàm chán đó đúng không….



-Ha ha ha….

Cả nhà đều bị nha đầu mười mấy tuổi này chọc cười.