Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 261 : Gừng càng già càng cay

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Vương Phương thích yên tĩnh, nếu không cũng sẽ không ra quản lý trường học ở nơi cách thành ngoài mười dặm. Thấy sự tình giải quyết viên mãn, ông ta ngồi lại một lát, cùng với mấy người thân hào nông thôn và Tống Đại Lệnh uống mấy chén, rồi nói xin lỗi và rời bàn rượu trước.



Tống Đại Lệnh mang một bụng ấm ức, hiển nhiên cũng sẽ không muốn ngồi lâu. Liền lấy cớ đưa Vương lão tiên sinh đến bến đò, và cũng rời khỏi bàn rượu.



Mọi người ở trong Huyện đều đi tới quán rượu, khiến trên đường lớn trở nên yên tĩnh rất nhiều. Vì Vương Phương đi bộ đến, Tống Đại Lệnh cũng không ngồi kiệu, chỉ mệnh kiệu phu nâng kiệu đi theo phía sau.





























Rời khỏi bàn rượu, Tống Đại lệnh cũng không cần phải tiếp tục diễn trò nữa. Ánh mắt của y phức tạp nhìn Vương Phương nói:

- Lão tiên sinh lại bị điêu dân lợi dụng rồi.



- Hà hà…

Vương Phương thản nhiên cười nói rằng:

- Có lẽ vậy.



Thấy mình như đấm phải mớ bông, Tống Đại Lệnh thở dài nói:

- Thực ra cảnh tượng hôm nay, đều là Lý Giản đưa ra kế hoạch, không ngờ huyện lại tương ứng làm cho quan phủ bị động vô cùng. Ôi ... trước khi chưa nhận chức, đã nghe nói người Mi Châu “Khó trị”. Hiện tại xem ra, quả là danh bất hư truyền.



- Ha ha…nnói đến “khó trị”.

Vương Phương vuốt râu lắc đầu, chậm rãi hỏi:

- Già này muốn hỏi Đại lệnh, dân chúng như thế nào thì được gọi là “dân dễ trị?



- Cái kiểu “kỳ dân thuần thuần” mà trong “ Đạo đức kinh” nói, hẳn là dễ trị.

Tống đại lệnh suy nghĩ một chút rồi trả lời.



- Muốn “kỳ dân thuần thuần”, Đại lệnh đã làm được “kỳ chính khuyết khuyết” chưa?

Vương Phương cười ha ha nói:

- Huống hồ hiện giờ thiên hạ thái bình một giáp tí (vòng sáu mươi năm tính theo can chi), trong đất Thục văn hóa giáo dục rầm rộ. Người đọc sách đã có kiến thức, cộng thêm lòng dục dâng trào, lòng người không thuần phác, chỉ sợ là “thuần thuần” không nổi.

(*) Kỳ chính khuyết khuyết, kỳ dân thuần thuần – BTV: người làm chính trị có thể làm được cái gọi là khoan dung độ lượng, thì có thể khiến cho bách tính an cư lạc nghiệp, hành thiện tích đức thiên hạ thái bình.


Trong phút chốc, giọng lão tiên sinh cao chót vót, mang theo âm thanh sấm rền:

- Mà ngươi phải học được rằng, trước khi nắm chắc thắng lợi toàn cục thì không nên hành động thiếu suy nghĩ. Động mà tất thắng, còn không thì thôi, hiểu chứ?

Lão gần như rống lên mấy từ cuối cùng.



- Học sinh hiểu rõ!

Trần Khác khom người thụ giáo, so với Tống Đại Lệnh kia thành tâm hơn nhiều.



- Ha ha ha...

Vương Phương uống một hơi cạn sạch rượu trong bình, nhẹ giọng cười nói:

- Dù ngươi không động được y, nhưng lão phu đuổi y đi dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn không rước lấy hậu quả.



- Thật sao?

Trần Khác mừng rỡ nói:

- Ngài nói mau!



- Muốn lão phu giúp đỡ thì ngươi phải thi đỗ đầu trước đã.

Vương Phương cười đến râu vểnh thẳng lên:

- Thi được rồi thì lão phu sẽ giữ lời.

Trông thấy Trần Khác mắt trợn trắng, lão cười lạnh nói:

- Thế nào, ngươi sợ lão phu quỵt nợ phải không?



- Học sinh không dám…

Trần Khác khẩn trương cười nói:

- Học sinh chỉ có điều không hiểu, thành tích cá nhân của trò có liên hệ tất yếu gì đến hạnh phúc của dân chúng toàn huyện?



- Có, bởi vì ngươi cầu được ta...

Vương Phương nói xong, mặc kệ Trần Khác dở khóc dở cười, liền đối mặt với sông cất cao giọng ca.



….



Trời nhá nhem tối, vì cảm thấy nhục nhã nên Tất đại quan nhân rời khỏi huyện nha, bước vào một thanh lâu. Khi nghe thấy giá bán ra của rượu Hoàng Kiều, các nhà bán rượu đã nâng giá gấp năm lần so với giá ban đầu, Tất đại quan nhân bực bội đến mức muốn hộc máu.



Vào ban đêm, Tất đại quan nhân say túy lúy được kỹ nữ dìu vào giường ngủ, tùy tùng của y cũng ở bên ngoài tự tìm thú vui.



Đến canh bốn, cửa sổ nơi y ngủ bị mở toang, vài thiếu niên bôi nhọ đen trên mặt mò vào phòng. Trước tiên bịt miệng kỹ nữ rồi trói lại, sau đó dùng chăn bông cuộn Tất đại quan nhân ngủ say như chết vào trong, lẳng lặng khiêng ra ngoài… Trước khi đi còn đem theo nội y của kỹ nữ ra ngoài, quả thực đủ biến thái.



Đợi cho mặt trời lên cao, tùy tùng của Tất đại quan nhân mới phát hiện không thấy lão gia nhà mình, vừa hỏi kỹ nữ thì không ngờ lại xảy ra việc bắt cóc. Họ sợ đến mức chạy gấp đến huyện nha, thỉnh biểu lão gia giúp đỡ.



Tống Đại Lệnh dẫn người tìm lần huyện Thanh Thần, cuối cùng mới tìm được Tất đại quan nhân trần truồng, đang ngủ say sưa cùng đám heo phì lũ tại nơi nuôi heo của một nhà quyền quý ở ngoại thành…