Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 266 : Trọng bảo

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Lời nói của Trần Khác xuất phát từ đáy lòng, cái gọi là “vừa thẹn vừa mắc cỡ lại vừa đau lòng” cũng tràn đầy tấm chân tình trong lòng hắn.



Việc suy nghĩ soạn một quyển “Tự điển” nguyên nhân là do tám năm trước đây lúc hắn bắt đầu tiếp xúc với tự điển âm vận, một người có thói quen ghép vần chú âm bỗng chốc lại quay lại thời đại dùng chú âm phiên thiết.



Cái gọi là phiên thiết chính là lấy một thanh mẫu của chữ Hán này và một vận mẫu của chữ Hán kia ghép lại cho chú âm chữ Hán khác, cứ như vậy Trần Khác sau khi cắt âm của từng chữ liền thuận tay đánh dấu ghép vần để ngày sau sử dụng.



Đợi đến khi học xong quyển 《 quảng vận 》hắn cũng chú âm xong toàn bộ hai mươi sáu ngàn một trăm chín mươi tư chữ. Nhưng nếu phải biên tự điển thì đây mới chỉ là bước đầu. Công việc tiếp theo trước tiên là phải phân loại chữ hán theo năm thanh hai trăm lẻ sáu vận, dựa theo âm tự mà sắp xếp lại, nếu không như vậy sẽ không thể hiện đủ ưu thế của phương pháp chú âm ghép vần.



Sau khi hoàn thành bước này còn phải chế ra một bảng tra chữ theo bộ thủ, như vậy mới có thể tạo ra một quyển tự điển có thể sử dụng được. Trước khi làm Trần Khác đã biết việc này rất phức tạp và khó khăn, nhưng sau khi bắt tay vào làm lại phát hiện mình còn quá xem nhẹ độ khó của công việc này. Phải đem hơn hai vạn chữ hán, dùng âm sắp xếp lại, lại dùng nét bút đánh dấu thứ tự các bộ thủ. Tất cả đều cần dốc hết tâm huyết và thời gian, thực sự khó có thể dự tính được.



Dù sao Trần Khác cũng chỉ kiên trì được hơn một tháng, sau đó bữa đực bữa cái, thời gian mấy năm vẫn chưa hoàn thành được một nửa. Sau này đến học ở thư viện, việc học hành bận rộn đã chính thức tạm ngừng, ngày kết thúc xa lắc xa lơ.



Cũng đúng vào lúc này, Tô Tiểu Muội người cùng học thơ từ với Sơn trưởng nữ công tử kia đến tìm hắn mượn đọc “Quảng vận”, vừa cầm sách về đọc tiểu muội đã thấy đầy những kí hiệu kì lạ ở trên, hơn nữa những kí hiệu này hình như có chứa một quy luật nào đó, chắc chắn không phải là vẽ chơi.



Không rõ đương nhiên phải đi tìm Tam ca hỏi cho rõ, sau khi biết được đây là một loại kí hiệu chú âm tiếng Hán, tiểu muội rất hứng thú, cầu khẩn Trần Khác dạy nàng. Trần Khác cũng không quý trọng thành quả của mình, đã dốc hết sức giảng dạy.



Tiểu muội trong sáng hồn nhiên, thông minh lạ thường, chỉ một ngày đã học xong toàn bộ cách chú âm Uy thị. Lúc nhìn lại các kí hiệu trên tự điển âm vận, bất giác hiểu ra gay, như người mù bỗng nhiên nhìn được, không chữ nào không thể đọc thành âm, sự hân hoan này dường như không có gì có thể tả nổi!



Hôm sau trên đường đến trường tiểu muội hưng phấn, quấn quýt lấy Trần Khác hỏi hắn phương pháp thần kì này từ đâu mà có?



-Giống như y

thuật là do bẩm sinh.

Trần Khác chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn cười ha hả nói:

-Có lẽ ta thật sự là một thiên tài chăng?



-Không phải có lẽ mà

Tam ca chính là thiên tài!
Tiểu muội bĩu môi nói:

- Nhưng ai bảo Tam ca không viết ra được thơ hay chứ?



-Tiểu muội, thật ra…

Trần Khác trầm ngâm một lát rồi quyết định nói cho nàng biết ngọn ngành:

-Sau này muội không

cần lo về điều này nữa, thực ra ta là một cành cây khô.



-Cành cây khô, cái gì

cành cây khô?



-Chính là như vậy đó,

những câu thơ có thể làm cho người mù sáng mắt.

Trần Khác dõng dạc nói:

- Ta là người không để lộ tài năng, muội biết không?



-Vậy thì tại sao chưa

từng thấy ca ca ngâm một câu thơ nào?

Tiểu muội không tin che miệng cười, nói:

- Nhưng thật ra các bài thơ không hay thì muội đã nghe rất nhiều rồi.



-Cái kia sao…

Trần Khắc ngượng ngùng gãi đầu nói:

- Thép tốt thì phải dùng làm lưỡi dao, ta e sau này không có tác dụng.

Đây la lời nói thật lòng.