Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 269 : Bát nương
Ngày đăng: 01:21 20/04/20
Trần Nhị Lang đẩy cửa bước vào sân, người ướt đẫm, không biết là do mồ hôi hay là mưa. Nhìn lại thấy tay và đầu đều bị thương, áo choàng dính máu, trông vô cùng thê thảm.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Khác nhảy lên kiểm tra vết thương của Nhị Lang:
- Ai bắt nạt huynh?
- Không sao, là do ta vội lên núi nên tự vấp ngã thôi.
Nhị Lang vỗ vỗ hắn rồi hạ giọng nói với Vương Phương trong viện:
- Nhà có người bệnh nặng, đang đợi Tam Lang về bắt bệnh.
- Vậy sao?
Vương Phương tỏ đôi chút ngạc nhiên, trong lòng nghĩ tên tiểu tử này lại còn biết khám bệnh? Nhưng việc đang gấp, ông không tiện hỏi nhiều, gật đầu nhẹ nhàng đáp:
- Mau đi đi.
- Đa tạ Sơn trưởng.
Trần Khác chỉ kịp vác thùng sách nặng sau lưng, thì bị Nhị Lang kéo xuống ở lưng chừng núi. Mưa tuy không lớn nhưng bậc thang rất trơn, rất dễ bị trượt ngã.
- Rốt cuộc ai bị bệnh?
Trần Khác giật tay ra, lau nước mưa trên trán, lấy vải dầu, bọc thùng sách lại, bên trong có bản thảo mà hắn coi như là vật báu:
- Còn nữa, huynh không phải đi tham gia văn hội à? Sao lại chạy đến đây?
- Là Bát Nương tỷ tỷ của đệ…
Trần Thầm đem lại quang cảnh cô đơn cho hắn:
- Đối với ta…
Lời vừa ra khỏi miệng đã bị Trần Khác quát:
- Sao huynh không nói sớm…
Rồi như một trận gió xoáy vụt qua, đã lao xuống núi rất nhanh.
- Cái thằng này…
Người nam nhân kìm nén nỗi khổ trong lòng, lắc lắc đầu, nhanh chóng đuổi theo xuống núi. Mấy năm rèn luyện quả là không bị uổng phí, Trần Khác chạy ròng rã mấy chục dặm thẳng một mạch về tới nhà. Vứt thùng sách ở chỗ Ngũ Lang, Trần Khác tay vịn đầu gối, há mồm thở dốc.
- Tam Lang! Mau đi thăm Bát Nương đi.
Tống Đoan Bình và Tứ Lang mặt lộ rõ vẻ lo lắng vây quanh:
- Tỷ ấy bệnh rất nặng…
Trần Khác giơ tay tỏ ý bảo họ đợi mình thở xong mới nói, vẫn là Tứ Lang cẩn thận, đưa cho hắn khăn tay, áo khô, Trần Khác lau qua rồi thay vội bộ đồ ướt đẫm trên người, bèn đi xuống nhà sau. Vừa mới bước qua cửa hình trăng tròn, hắn đã cảm thấy không khí vô cùng nặng nề. Biết hắn về, tiểu muội liền ra đón, chạy đến trước mặt hắn, chưa nói câu nào nước mắt đã rơi lã chã. Trần Khác khẽ vỗ vỗ bả vai an ủi:
- Đừng khóc.
Sau khi vào phòng, Tam Tô và Trình phu nhân đều ở đó. Lão Tô mặt tái mét, đại Tô cúi gầm xuống còn tiểu Tô vẻ mặt rất bi thương, Trình phu nhân thì nắm chặt tay Bát Nương, cả người bất động. Nhìn theo cánh tay mỏng manh yếu đuối đó, Trần Khác thấy một Bát Nương với dung mạo tiều tụy, hơi thở yếu ớt. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn không thể cầm được bi thương. Đây đâu phải là Tô Bát Nương xinh đẹp thùy mị như đóa hoa sen trong ký ức ngày nào, mà là một đóa hoa sen tàn tạ điêu linh…
- Tam Lang, mau khám cho Bát Nương tỷ tỷ đi.
Nhìn thấy Trần Khác đến, Trình phu nhân như bắt được phao cứu mạng:
- Xem xem nó rốt cuộc làm sao?
- Thẩm đừng lo, con xem ngay đây.
Trần Khác ngồi xuống chỗ mà Trình phu nhân nhường lại, quan sát mặt và màu lưỡi rồi bắt mạch.
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Lúc ở hậu viện, Trần Khác trông thấy tình cảm vợ chồng Tô Tuân có vấn đề, nhưng kìm nén không hỏi. Lúc này, đương nhiên sẽ hỏi Nhị Lang.
- Chuyện gì là chuyện gì?
Nhị Lang thẫn thờ hỏi.
- Huynh không phải là đi học sao? Tại sao lại về?
- À, ta muốn đi phủ nha báo danh, vì thế mấy hôm trước đến Mi Châu.
Nhị Lang nhẹ nhàng đáp:
- Vốn định ở nhà bạn học đọc sách mấy hôm, nhưng tâm trí rồi bời, căn bản đọc không vào.
- À, ra thế.
Trần Khác gật gật đầu.
- Nói là đi dạo trên phố cho tâm trạng thoải mái, ai biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đến ngay trước cửa Trình gia.
Trước mặt người em thân thiết nhất này, Nhị Lang chẳng giấu giếm điều gì:
- Mặc dù biết rõ là người ta đã có chồng nhưng vẫn không thể kìm lòng, vẫn muốn gặp cô ấy một lần. Vì ý niệm một đời này, ta không thể khống chế bản thân mình, mấy hôm sau đó, mỗi ngày ta đều đến ngồi ở quán trà trước cửa Trình gia, đợi rồi lại đợi, chưa đợi Bát Nương ra thì lại thấy Tô bá bá bước vào.
Trần Khác ném vào lò một cây củi, ra hiệu cho Nhị Lang tiếp tục nói.
- Một hồi lâu sau lại thấy Tô bá bá tức giận bước ra, ta liền có dự cảm không tốt, ma xui quỷ khiến bước ra khỏi quán trà.
Nhớ lại sự việc ngày hôm đó, mặt Trần Nhị Lang dường như sáng lên, nhưng tuyệt đối không phải là cười trên nỗi đau khổ của người khác:
Tô bá bá nhìn thấy ta, cũng không hỏi vì sao ta lại ở đây mà bảo ta đi tìm cáng tre.
- Thế là huynh đi tìm?
Trần Khác xoa xoa mũi, dường như có chút tiếc nuối, bản thân không có mặt vào lúc đó chứ nếu không chắc chắn sẽ nhân cơ hội này đổ thêm dầu vào lửa cho Trình gia.
- Tìm rồi, hai người chúng ta liền khiêng vào đại viện Trình gia, đi thẳng vào nhà sau.
Mặt Nhị Lang lộ vẻ bi thương:
- Liền nhìn thấy một Bát Nương gầy còn da bọc xương. Lúc đó, ta hồ đồ. Dường như Tô bá bá và Trình gia xảy ra tranh cãi, lúc đó ta chỉ có một tâm nguyện là đưa Bát Nương đi. Nhân lúc họ không chú ý liền cõng cô ấy chạy một mạch ra khỏi Trình gia đến bến thuyền liền thấy có thuyền của Khâu lão đại, ta liền nhảy lên, bảo y mau chạy. Lúc thuyền sắp rời bến thì Tô bá bá cũng nhảy lên bỏ lại người của Trình gia.