Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 17 : Tìm cha ở Mi Sơn

Ngày đăng: 01:20 20/04/20


Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà chừng bốn mươi ngày, huynh đệ Tam Lang cuối cùng quay trở về ngôi nhà nơi mình đã sinh sống từ nhỏ.



Nhưng cái cách trở về thì quá mức thê thảm. Bọn họ bị áp giải vào nhà, sau đó bị nhốt trong nhà củi.



Vốn là không cần nhốt Tiểu Lục Lang, nhưng cậu bé cứ ôm lấy Tam Lang, khóc lên khóc xuống. Trần Tam Lang cũng lo lắng bọn họ sẽ ngược đãi em trai mình nên cứ ôm chặt lấy Lục Lang không buông. Thế là Tiểu Lục Lang cũng bị nhốt vào luôn.



Từ túp lều chuyển sang nhà củi, thực ra môi trường đã tốt hơn nhiều rồi. Ít nhất thì nơi này cũng rộng hơn, không bị bí bách.



Không lo lắng gì cho vận mệnh của mình, Trần Tam Lang cẩn thận kiểm tra cơ thể Lục Lang. Hai đứa bé đều không có vấn đề gì lớn, chỉ là tinh thần có chút uể oải. Trong tình cảnh này, người bình thường sẽ chỉ cho rằng chúng sợ hãi quá mức. Nhưng Trần Tam Lang cẩn thận tỉ mỉ phát hiện thấy hai đứa trẻ đều bị nội thương ở mức độ khác nhau.



“Nội thương” không chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp mà trong thế giới thực cũng tồn tại. Và đó chính là cái gọi là “ Thương ứ biến bệnh”(Tụ máu vết thương biến thành bệnh), các bộ phận mềm bị tổn thương và những di chứng về sau, có khả năng sẽ làm tắc những huyệt quan trọng của cơ thể con người, khiến cho ngoại thương trở thành nội thương, kéo dài mấy năm mà không khỏi bệnh, thậm chí còn dẫn đến chết yểu hoặc tàn tật.



Vết thương của Tiểu Lục Lang thì nhẹ hơn, chỉ có xương cổ bị trật. Tam Lang nắn lại về vị trí cũ thì có thể giải trừ được mầm bệnh. Ngũ Lang thì rắc rối hơn chút bởi vì gáy của nó chấm đất. Tuy mặt đất là bùn nhưng đó là chấn thương đến gáy, dẫn đến chấn động não nhẹ.



Đông y nhận định đây là tổn thương đến bộ não, sinh ra việc tắc nghẽn. Châm cứu là cách chữa trị đúng nhất, nhưng lại không có điều kiện như vậy nên chỉ có thể thay thế bằng cách xoa bóp. Hắn để Ngũ Lang ở tư thế ngồi. Đầu tiên là ngồi ở phía sau lưng Ngũ Lang, sau đó dùng hai ngón tay cái luân phiên bóp vào hai bên cơ ức đòn - chũm. Sau đó một tay đỡ lấy trán của nó, một tay kia thì dùng phương pháp nắn từ đường tóc phía trước ra phía sau gáy, sau đó giữ lấy huyệt phong trì, huyệt não không của nó.



Rồi lại chuyển sang bên người trước, hai ngón tay cái lần lượt ấn vào ấn đường (phần nằm giữa hai lông mày), ấn vào huyệt quang minh (Huyệt có tác dụng làm cho mắt sáng lên, vì vậy, gọi là Quang Minh), huyệt nghênh hương (Huyệt có tác dụng làm mũi được thông, đón nhận (nghênh) được mùi thơm (hương), vì vậy gọi là Nghênh Hương), huyệt thừa tương (Huyệt ở chỗ lõm, nơi thường nhận (thừa) nước miếng (tương) từ miệng chảy ra), sau đó lại dùng đầu ngón tay cái đẩy huyệt Giác Tôn, tiến hành làm luân phiên, rồi lại dùng hai bàn tay vỗ vỗ vào thóp đầu, cuối cùng chà xát hai tay, sau khi tay nóng lên thì chườm nóng lên đỉnh đầu của Ngũ Lang, kết thúc một lần trị liệu.



Làm xong, Tam Lang thấy hơi mệt nhưng thấy mạch của Ngũ Lang đã ổn định hơn rất nhiều thì cảm thấy vui sướng vô cùng. Chỉ cần xoa bóp vài lần nữa là sẽ không còn mầm bệnh nữa.



Tam Lang nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát rồi mới suy nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình. Tú bà đó chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng nhiều người có mặt như vậy thì khả năng dùng hình phạt riêng với mình không lớn. Chắc là sẽ đưa mình đến quan phủ. Nghe mấy người công nhân làm thuê kia nói trên đường “Kẻ dưới đánh người bề trên” là trọng tội, là phải khắc chữ lên mặt cho đày ải.



Vừa nghĩ đến phải trở thành kẻ tội phạm, trên trán còn phải khắc lên kim ấn, Tam Lang liền thấy nóng hết cả da đầu. Hắn đã đọc “Tặc phối quân đại toàn” trong “Truyện Thủy Hử” cảm giác thấy cuộc đời con người như vậy rõ ràng là chuyển sang một màu u tối, nếu muốn sống, ngoại trừ vào rừng làm cướp chứ không thì chẳng có con đường nào khác.



- Không muốn như vậy…!

Tam Lang không khỏi kêu lên một tiếng. Hắn thật sự không muốn cuộc đời mình bị hủy hoại như vậy.



Nếu chạy trốn thì sao? Như thế thì càng tệ hại hơn. Ngay cả một đứa trẻ mười tuổi cũng biết, thời đại này nếu như không có quan phủ mở đường dẫn lối thì nửa bước cũng khó đi. Tặc phối quân (ở thời Tống chỉ kẻ quân nhân bị phạm pháp, ý mắng người) còn có thể có tự do mà mong chờ, còn nếu trở thành người trốn chạy thì cả đời sẽ trốn chui trốn lủi trong rừng sâu núi thẳm rồi.



Tương lai bi thảm, trốn lại không trốn được, Tam Lang chợt cảm nhận thấy sự nghiêm khắc của luật pháp triều Đại Tống, không nhàn hạ hơn đời sau. Hắn không phải là siêu nhân quần lót mặc ngoài, cũng không phải là đạo sĩ trên núi có thuật xuyên tường, lại càng không phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết nói đã xuyên việt là có thể nghênh ngang bước đi. Trong xã hội vương quyền khổng lồ, cá nhân con người thực sự là bé nhỏ…
- Đệ ra bến sông, đi thuyền ấy. Đi nhanh về nhanh nhé.

Thôn Thạch Loan cách phủ thành chừng năm mươi dặm, hơn nữa toàn là đường núi, muốn đi phải mất hết một ngày, Trần Du không thể để em mình đi bộ được.



Chẳng cần thiết khách khí với đại ca, Trần Thầm nhận lấy xâu tiền, vái chào thật sâu nói:

- Đại ca, mấy người Tam đệ xin nhờ huynh!



- Đệ yên tâm đi, bọn họ cũng là đệ của ta mà.

Trần Du gật đầu cam đoan nói.



Trần Thầm gật đầu thật mạnh rồi xoay người đi, đi đến bến sông thì gặp thuyền vận chuyển than củi đi thành, cậu ta nhảy lên thuyền, đưa cho ông chủ thuyền tám đồng tiền rồi ngồi lên thuyền đi về phía Mi Châu.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Nhờ có phúc của đập Đô Giang, đoạn Dân Giang trong Mi Sơn này nước sông rất êm đềm, nước trong suốt mà xanh thẳm, vì thế nên còn có tên là Sông Pha Lê. Dọc theo sông Pha Lê nghịch lưu chừng năm mươi dặm là có thể đến phủ thành huyện Mi Sơn.



Mi Sơn không phải là một thành phố lớn, trong cảnh non nước xinh đẹp, cây cao bóng cả là các thành phố đan xen nhau. Các mái nhà thiên hình vạn trạng và các bức tường phòng hỏa. Các tòa nhà của quan phủ, chùa chiền và những thành lầu cao ngất, những tòa tháp đồng hồ điểm thêm vào đó, giản dị thanh nhã, đan xen nhau đầy thú vị khiến người ta nhìn mãi không chán mắt.



Trồng hoa sen đã trở thành một ngành sản xuất khổng lồ ở địa phương. Các con buôn hoa sen của các thành phố thị trấn lân cận đều đến đây mua bán hoa sen. Vì thế nên bên đường, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những ao sen lớn nhỏ. Hai tháng nữa thôi thì sẽ là một cảnh đẹp hoa sen nở bất tận.



Nhưng Trần Thầm không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp xanh trời xanh lá này, mà anh ta nghe ngóng được vị trí nhà họ Tô rồi thì liền đi thẳng về ngõ Sa Cấu ở góc phía tây nam huyện thành.



Trong ngõ Sa Cấu có một khu dân cư có kết cấu bậc trung. Từ cửa lớn tiến vào, trước mặt có một bức tường bình phong sơn dầu khiến cho người trên đường không thể nhìn vào bên trong căn nhà. Sau bức bình phong là một căn nhà bậc trung, phía trước có sân. Ở gần ngôi nhà, có một cây lê rất to, một cái hồ, một luống rau. Trong vườn hoa nhỏ của ngôi nhà có rất nhiều loại cây cối hoa quả, bên ngoài tường là rừng trúc được tạo thành bởi cả trăm nghìn cây.



Lúc này, một bé gái chừng mười tuổi đi đến, dẫn theo cùng hai đệ đệ, một muội muội đang ở bên hồ nước chơi trò chơi đấu cỏ gà. Nghe thấy có tiếng người gõ cửa, cô bé liền hỏi:

- Ai đó?



- Xin hỏi, nơi đây có phải là nhà của Tô bá Tô Lão Tuyền không?

Trần Thầm lên tiếng hỏi.