Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 272 : Phải phân rõ địch ta

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Trình gia còn có hơn hai mươi mấy người, dẫn đầu là Trình quản gia cùng với Lại bà, nhưng cả hai lại đang hôn mê bất tỉnh, đám gia đinh đều nhìn về phái Hồng giáo đầu.



Hồng giáo đầu tuy bị hù đến mất cả lá gan, cánh tay cũng không còn nghe lời nữa, nhưng gã vẫn biết rõ, nếu như cứ vậy mà quay về, chắc chắn sẽ mất đi chén cơm, về sau cũng đừng mong kiếm sống tại Mi Châu. Sau khi nghĩ kĩ càng tường tận, gã chỉ còn cách lấy lại tinh thần:

- Chủ nhà này nếu đã không nói lí lẽ, chúng ta cũng không cần phải phí lời, cứ thẳng tiến Tô gia bắt người.



Chúng gia đinh nhìn thấy lá cờ lớn “giết không bàn luận”, thì tự trong lòng cảm thấy rét lạnh, không ai dám tiến lên một bước.



May mà Hồng giáo đầu càng không dám, chỉ nghe gã thay đổi quyết định:

- Trực tiếp đi đường hậu, chúng ta bắt ả đàn bà bỏ trốn, không tính là xông vào nhà dân!

Thế là cầm đầu một đám người hô hào chuyển sang đi đường hậu, cái mà làm người ta cảm thấy không vui chính là những tên xem náo nhiệt cũng đi theo.



- Phá cửa.

Có nhiều người xem như vậy, càng không thể làm mất uy danh của Trình gia, Hồng giáo đầu khẽ quát một tiếng, liền có hai gia đinh chạy đến, dùng bả vai hung hăng tông vào đại môn Tô gia. Ai ngờ cánh cửa đó chỉ khép hờ…hai tên gia đinh bất ngờ không có phòng bị, ngã vào trong viện, té chỏng vó.



- Đi vào.

Hồng giáo đầu hùng hổ cầm đầu đám người tiến vào, tiếp theo đó, cả đám người chỉ biết đứng ngây như phỗng, cừ thật, chỉ thấy cả trăm người đàn ông đứng đầy trong viện, toàn bộ đều ôm theo gậy gộc, lạnh lùng nhìn đám người Trình gia vừa mới xông vào.



Da đầu Hồng giáo đầu cảm thấy từng đợt tê dại, trong lòng thầm than:

- Không phải nói, đây là một gia đình thư sinh thân cô thế cô sao?

Vội vàng lớn tiếng:

- Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, bọn ta không phải xông vào nhà dân!

Gã trước đem tất cả phủi sạch sẽ, mới nói tiếp:

- Là Mi Sơn Trình gia, cùng với Tô gia là quan hệ thông gia, trước đến là để đón thiếu nãi nãi…

Thiếu nãi nãi, cách xưng hô này là bắt đầu từ những năm Thiên Bảo Đường triều, vẫn tiếp tục được sử dụng đến ngàn năm, cho thấy rất được người ta yêu thích.



- Hừ hừ hừ…

Đám người đó chỉ cười lạnh, bắt đầu khởi động gân cốt, bộ dạng giống như là sắp đánh người.



- Không tin thì các ngươi mời thiếu nãi nãi nhà chúng ta ra đây.

Hồng giáo đầu khẩn trương hét lớn:

- Thiếu nãi nãi, thiếu nãi nãi, cô ra đây.

Tên tiện nhân này cũng có vài phần trí tuệ, còn biết tự tạo lí lẽ cho mình.



- Không cần kêu nữa!

Một âm thanh dịu dàng vang lên. Mọi người nhìn theo tiếng nói, thì trông thấy tiểu muội Tô gia đang đỡ Bát Nương với vẻ mặt tái nhợt xuất hiện tại cửa nhà.



- Thiếu nãi nãi, trông thấy cô thật tốt, vậy cùng với tiểu nhân trở về đi.

Hồng giáo đầu cười giả tạo:

- Phu nhân cùng với Đại Lang đều rất lo lắng cho cô.




~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Để tiểu muội ở nhà chăm sóc tỷ tỷ, đám đàn ông hai nhà Tô Trần thì đi Lai Phúc lầu tham gia tiệc.



Tiệc rược vô cùng náo nhiệt, Trần Khác bị chúc tới không biết là bao nhiêu, lúc đi nhà xí ở hậu viện, Lí Giản cũng cùng đi ra.



Ông chủ Lí hiện tại đã không thể so sánh với ngày xưa, vườn quýt của huyện Thanh Thần đã mở rộng thêm năm phần, cửa hàng buôn bán rượu Hoàng Kiều cũng tăng thêm năm phần, y đã được xưng là Mi Châu đệ nhất phú thương rồi.



- Tam Lang.

Dù phía sau đầy tiếng tăm, nhưng Lý Giản biết rõ cái khó khăn trong đó, do đó, chưa bao giờ trước mặt Trần Khác bày ra vẻ hào phú. Nhưng có thể là quen bị giáo huấn rồi, hễ gặp Tam Lang của Trần gia thì không tự chủ được cuối thấp ba phần:

- Chúng ta hôm nay đắc tội với Trình gia một cách triệt để rồi, quỷ môn quan của những năm sau, coi bộ hoàn toàn không qua được rồi.



- Nói như vậy, thúc tưởng là trước đây không có đắc tội?

Trần Khác hoàn toàn không để ý nhắc đến cả một dây liên đới:

- Tống huyện lệnh đó cùng với Tất đại quan nhân, một người là thân đệ của Tống phu nhân, một người là biểu ca của Tống phu nhân, hai người họ chịu thiệt tại nơi chúng ta, bọn họ có thể không tìm đến sao?



Quỷ môn quan mà Lý Giản nhắc tới chính là giấy phép mua xưởng rượu…hai năm sau là đến hạn rồi, đến lúc đó, nếu quan phủ không tiếp tục gia hạn, hoặc phải thay đổi thành quan doanh, ngươi cái gì cũng không có thì danh rượu vùng Xuyên Thục không phải cứ như vậy từ từ bị nuốt mất sao?



Theo như những hành vi của Trình gia, mắt thấy được không cần Tất đại quan nhân bọn họ ra tay thì cũng sẽ nhanh chóng hạ thủ tới rượu Hoàng Kiều.



Lý giản khẩn trương múc một gáo nước để Trần Khác rửa tay đáp:

- Phải, nếu như hôm nay cháu không hồ đồ, sẽ dẫn người đến thôi.

Nói rồi lặng lẽ cười:

- Cháu đúng là thực sự chuẩn bị đánh cho Trình gia một trận xả tức.

Tiền tài lớn, lá gan cũng lớn hơn, mấy năm gần đây, việc mua bán lớn mạnh, tầm nhìn cũng mở rộng, Lý Giản không còn như xưa nữa.



- Haha.

Trần Khác gật đầu:

- Ai nói không phải, đáng tiếc, người nhà Tô gia quá nhu nhược, tính cách như vậy, không chịu thiết thòi mới lạ.



- Là người lương thiện bị ức hiếp thôi, câu nói này thúc quá có kinh nghiệm rồi.

Lý Giản cười:

- Đúng rồi Tam Lang, cháu dự tính làm sao?



- Làm sao?

Trần khác cười lạnh đáp:

- Đương nhiên là rau trộn rồi!