Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 276 : Trong sạch

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


“Xì xào…”

Đám người hỗn loạn gây ra những tiếng om sòm, họ đều nhao nhao lên. Nói đến mới nhớ ra, ở đây có rất nhiều người đã từng gặp cảnh tượng không thể nghĩ tới như thế này. Nhà lão Tô là những người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng nay lại xảy ra sự việc làm hoen ố gia tộc này.



Nhà Tống tiếp nhận chế độ của thời Đường, nghiêm khắc trừng trị đối với tội thông dâm, tuy còn xa mới tàn khốc bằng đời Hán trước kia. Thời Hán trước đây, cơ bản là cung hình (hoạn) hầu hạ, và kẻ bắt được gian dâm có thể giết người mà được xử vô tội, nhưng trong thời Đường Tống, cao nhất chỉ chịu tù hai năm… Chỉ có điều, việc này chung quy là việc làm người ta khinh bỉ.



Huống chi là Tô Tuân đã lập bia gia phả, cả thành cũng đều biết, nếu như con gái của ông ta thông dâm với kẻ khác thỉ kinh văn mà ông khắc trên tấm bia là đả kích vào chính mặt mình rồi.



Rốt cuộc việc này có hay không? Mọi người đều hướng mắt vào người đàn ông mà trạng sư chỉ - một thư sinh có khuôn mặt thanh tú khoảng 20 tuổi.



Vẻ mặt kinh ngạc của vị thư sinh này dường như có chút ngơ ngác. Bên cạnh anh ta là một thanh niên khí chất hào hùng, thoáng chốc đứng che trước mặt anh ta, chỉ vào thầy kiện nói:

-Chẳng trách người ta nói “quỷ thầy kiện khua môi, đều đáng giết cả”! Ta dùng cái đầu mình đánh cuộc rằng hai người họ là trong sạch, ngươi có dám không?



- Người nào ồn ào công đường!

Chu Đại Lệnh gõ mạnh thanh gỗ.



-Học sinh là em trai của người bị gã thầy kiện vu oan.

Trần Khác liền hiên ngang tiến vào công đường, lại bị Nhị Lang gắt gao kéo lại.



-Nhị ca…

Trần Khác quay đầu không nói, chỉ nhìn thấy Trần Nhị Lang những ngày qua lạnh nhạt như nước, hiếm khi tỏ vẻ cùng cực như hiện giờ, chỉ nghe thấy anh ấy trầm giọng nói:

-Tam Lang, đệ làm nhiều việc vì ta quá rồi, hãy để ta tự lo liệu.



Nói xong y đi qua Trần Khác, sải bước vào công đường, hướng vào Chu Đại Lệnh hít một hơi thật sâu nói:

-Học sinh là sinh đồ Trần Thầm huyện Thanh Thần, bái kiến Đại Lệnh.



- Bình thân nói chuyện.

Chu Đại Lệnh nói:

-Đối với việc lên án của thầy kiện Trình gia, ngươi thừa nhận không?



-Việc này hoàn toàn không có.

Trần Thầm lắc đầu nói:

-Sinh đồ có thể lấy đầu của mình ra, cùng gã đánh cược ván này.



-Chúng ta cũng không sợ ngươi đâu.

Thầy kiện nọ cười ha hả nói:

-Chỉ có điều luật hình có quy định, bất đắc dĩ mới lấy mạng người ra để trị…



-Rầm…

Chu Đại Lệnh khẽ quát lên một tiếng:
-Trình Tú tài, ngươi có điều gì để nói không?

Chu Đại Lệnh quay sang Trình Chi Tài.



Anh ta lúc này mới thu lại vẻ oán độc trong ánh mắt, hít một hơi thật sâu, hành lễ với Chu Đại Lệnh nói:

-Dạ bẩm Đại Lệnh, học sinh là sinh đồ kỳ thi này, gia nghiêm dạy bảo tôi luôn lấy việc học làm trọng, không thể lún sâu vào khuê phòng, vì vậy tôi đã thề, chưa được đề tên bảng vàng thì quyết không gần nữ sắc.



- Nếu phải cảnh giác với nữ sắc, vậy tại sao ngươi còn lấy liền hai thiếp?

Chu Đại Lệnh nhíu mày nói:

-Còn trạng cáo tiểu nương nhà họ Tô “vô hậu”, vậy ngươi có ý đồ gì, chẳng lẽ không phải làm ô uế thanh danh sao?



-Cái này, học sinh chuyên tâm vào học hành, không để ý đến chuyện bên ngoài, đều là do bọn họ nói đùa mà thôi.

Trình Chi Tài vội vàng trốn tránh trách nhiệm nói.



Tống thị từ lúc nghe nói Bát Nương vẫn là gái còn trinh, liền ngây ra như phỗng, lúc này mới hồi tỉnh lại, liều mạng ôm đồm nói:

-Phải, con ta không biết gì hết, đều là do ta khiến thầy kiện viết như vậy. Gồm cả nạp thiếp cũng là ý của ta, ai bảo con trai ta từ nhỏ hay ngại ngùng, khiến ta làm mẹ như ta vẫn chẳng hay biết gì!



-Trong đơn cáo trạng này, lại là chữ kí của Trình Chi Tài…

Chu Đại Lệnh lắc đầu nói:

-Cho dù ngươi muốn ôm lấy trách nhiệm, y vẫn phải chịu hình phạt.

Đồng thời hướng về Bát Nương, thông cảm nói:

-Tô Bát Nương, ở nhà Trình ngươi còn phải chịu oan ức gì nữa không, có thể nói hết ra, bổn quan cho ngươi làm chủ.



Tốt xấu gì cũng là bậc cha mẹ, há lại bị lừa gạt dễ dàng như vậy? Chu Đại Lệnh đã nhìn ra, Trình Chi Tài chắc chắn cũng có điều khó nói, mà Tô Bát Nương lại là người bị hại thực sự. Bây giờ người hại vu cáo ngược lại người bị hại, may thay cô gái vẫn còn là tấm thân trinh nữ, nếu không cô và thư sinh kia hết đường chối cãi, quan cũng liên lụy thành quan hồ đồ.



Nghĩ lại những ngày ở Trình gia ỷ thế hiếp người, việc xấu khắp nơi, trong mắt càng không coi quan huyện ra gì. Chu Đại Lệnh cuối cùng hạ quyết tâm, cần phải tính cả nợ cũ lẫn nợ mới, nhà giang khanh ngang tàng hống hách này cần biết rằng đương kim đại Tống là thiên hạ của ai.



Nhưng Bát Nương lại lắc đầu.



Thật ra với tình cảm sâu đậm của cô, thấu tình đạt lý, Trình Chi Tài dọn khỏi phòng, theo cách nói là “phải chăm chỉ học tập”, đừng nói là hai năm, chứ tám hay mười năm cô cũng đợi, càng sẽ không uất ức đến nỗi bản thân héo mòn vì những lời nói cay độc của mẹ chồng dày vò.



Thực sự cô đã trông thấy cảnh tượng không nên.



Cho đến bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh vô tình nhìn thấy… Trong thư phòng, quay cuồng, Trình Đại Lang và thư đồng của anh ta… Những lời nói dối trong phút chốc bị vạch trần, cả thế giới như sụp đổ, người cô cũng suy sụp. Nếu không phải là phụ thân, nếu không phải là người nhà, nếu không có Trần Tam Lang, nếu không có Trần Nhị Lang, cô tin bản thân sớm đã hóa thành cát bụi, rời xa nhân thế hoang đường này.



Bát Nương chung quy là một cô gái lương thiện, cho dù Trình Chi Tài lạnh nhạt, ích kỷ, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của người khác, nàng cũng không muốn đẩy anh ta vào bước đường cùng. Dù đã chứng minh được mình trong sạch, Trần Nhị Lang cũng sẽ không bị liên lụy, nàng sẽ để bí mật này vĩnh viễn chôn sâu trong lòng.



…..