Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 380 : Loạn lĩnh nam

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Sau giờ ngọ, nhóm Trần Khác đi tìm nhà trọ ở. Không biết là vì gần một tháng, quen với ngủ trên thuyền bị lắc đi lắc lại, nên giờ ngủ giường êm lại khó ngủ hay là nhớ lại đám tang của Phạm công mà rung động, rõ ràng hắn rất buồn ngủ lại trằn trọc khó an giấc.



Đang lúc mơ mơ màng màng, bỗng có tiếng sáo truyền đến. Trần Khác lại càng không ngủ được. Hắn xuống giường đeo giầy, mở cửa ra, liền nghe được tiếng nữ tử xướng ca:



Cửa ải thu về phong cảnh khác

Hành Dương nhạn tới chừng ngơ ngác



Bốn mặt biên phòng dồn tiếng ốc

Ngàn chướng bọc,

Chiều tà khói toả cô thành đóng



Nhà muôn dặm một ly rượu đục

Yên Nhiên chưa tạc về sao được



Khương địch rầu rầu sương phủ đặc

Đêm trằn trọc,

Tướng quân tóc bạc, chinh phu khóc.



Ở niên đại này, những ca khúc thịnh hành đều mang hơi hướng uyển chuyển tươi đẹp. Nhưng bài từ mà Trần Khác nghe được, cho dù là nữ tử xướng ca, lại mang khí thế bi tráng thê lương, ý cảnh hùng hồn cương liệt, trái ngược với xu hướng chung. Đây là bài thơ “Ngư Gia ngạo - Tắc hạ thu lai” của Phạm công.



Nghe nói Âu Dương Tu từng trêu tức Phạm công nói:

- Hi Văn, ngươi cứ tí lại “Nghĩ về mua thu”, đúng là thương xót người dân biên giới nhỉ!

Ngay cả bạn tri kỷ đều nói như vậy, Phạm Trọng Yêm người này có phong cách thơ không giống với thời đại, tự nhiên khiến mọi người không thích. Trần Khác ở đất Thục nhiều năm như vậy, xác thực là chưa thấy ai xướng qua thơ từ của ông.



Hiện tại, chắc là vì nhớ tới Phạm công, nên mới lấy ra xướng ca. Tuy nhiên so với những ca khúc thịnh hành bây giờ như “Ỷ hồng ôi thúy”, “Hàn thiền thê thiết” thì vẫn nâng cao tinh thần rất nhiều. Trần Khác đi tới hướng tiếng ca, quả nhiên thấy một nữ ca sĩ đang ôm tỳ bà, tự đàn tự hát.



Lúc này còn không đến giờ ăn cơm, quán ăn chỉ có lác đác vài người khách nhân, một bên uống rượu một bên nghe khúc.



Trần Khác lặng lẽ đi vào đi. Hắn là người thích náo nhiệt. Nhìn xung quanh một vòng, thấy ở một góc quán có một người trung niên tướng mạo thanh kỳ, đang ngồi một mình uống rượu, hắn liền đi tới, ra dấu hỏi có thể ngồi xuống không.



Người nọ ngẩng đầu nhìn hắn. Một đôi mắt thâm thúy, dường như có thể nhìn thấu lòng người. Trần Khác cảm thấy kinh ngạc, cũng không tránh né ánh mắt sắc bén của y, mà trừng mắt nhìn lại.



Người nọ liền đối với hắn có chút hứng thú, suýt nữa cười ra, gật gật đầu, mời hắn ngồi xuống. Tiểu nhị tưởng hai người quen biết, liền đưa tới thêm một cái bát. Hai người cũng không giải thích, chỉ chuyên tâm nghe nữ ca sĩ kia xướng khúc.



Một khúc hát xong, nữ ca sĩ kia hạ người thi lễ, tạm thời đi xuống nghỉ ngơi. Lúc này, đại sảnh mới lại náo nhiệt lại. Người trung niên ngồi cùng bàn với Trần Khác bưng chén rượu lên hướng hắn mời, rồi lại tiếp tục uống.



Trần Khác là người da mặt dày, lại biết lôi kéo quan hệ, hắn vội vàng châm rượu cho người trung niên rồi nói:

- Tiền bối là đi một mình à?



- Còn có người hầu đang ngủ ở trong phòng.

Người trung niên nhìn hắn, thản nhiên cười nói:

- Nghe khẩu âm, chắc tiểu huynh đệ người đất Thục.
- Kỳ thật, vãn sinh là muốn đi Toánh Châu bái kiến Phạm công.



- A…

Người trung niên nói:

- Vậy thật đáng tiếc.

Lại đột nhiên không đầu không đuôi nói:

- Hậu sinh, gặp nhau là duyên phận, để ta bói cho người một quẻ.



- Ách…

Trần Khác thầm nghĩ ngươi còn có thể xem bói? Nhưng xin miễn cho kẻ bất tài. Hắn nói:

- Không bói không bói, bói ra chuyện xấu, chỉ gây phiền não. Vãn sinh vẫn là việc đến thì làm thôi.



- Ha ha ha…

Người trung niên cảm thấy thú vị, cất tiếng cười to nói:

- Rất nhiều vương công quý tộc, cầu Thiệu mỗ bói một quẻ mà không được. Tiểu tử ngươi lại từ chối.



- Thiệu…

Trong đầu Trần Khác chợt nhớ ra một người nói:

- Chẳng lễ tiền bối là người kia người kia…

Hắn muốn nói “Thiệu Ung”, nhưng trước mặt người khác nói ra tên thì hơi bất nhã. Rồi lại không nhớ ra danh hào của người này, chỉ có thể nghẹn lời.



- Suỵt…

Người trung niên ra dấu chớ có to tiếng nói:

- Ngươi không cho ta bói, ta sẽ không nói cho ngươi tên của ta.



- Vậy thì thôi đi.

Tuy rằng người này có thể được xưng kỳ nhân đứng đầu Bắc Tống “Thần bói toán”, nhưng Trần Khác cho tới bây giờ đều không tin mấy cái thần bí đó. Chỉ sợ bọn họ bói ra bản thân có khác lạ.



- Hôm nay thì thôi, nhưng sớm muộn gì ta phải bói cho ngươi một quẻ!

Người trung niên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Trần Khác, gằn từng chữ:

- Bởi vì ngươi là người làm loạn số trời.

Nói xong, ném một chuỗi tiền vàng cho hắn nói:

- Hiện tại quan phủ đang tra gian tế. Các ngươi lại mới đến, cẩn thẩn bị bắt.



- Đây là?

Trần Khác nhìn số tiền vàng tinh xảo kia Trên mỗi miếng đều có khắc chữ “Thiệu”.



- Đây là thứ mà ta hay dùng xem bói.

Người trung niên thản nhiên cười nói

- Gặp người biết hàng thì có thể bán được kha khá bạc đấy.