Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 382 : Kinh biến

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe có tiếng bước chân đi tới thì cùng đột ngột im lặng.



Người thanh niên họ Triệu đó nhìn xung quanh, thấy Trần Khác lui về trong khoang thuyền thì cũng phi như bay đuổi theo. Hai người cùng tựa vào sau cửa, đợi cho đám binh lính tuần tra đi qua, rồi đều phì cười vì các động tác ban nãy.



Có được lúc ban nãy, đợi lên quay lại trên sàn thuyền, hai người càng cảm thấy thân thiết hơn. Trần Khác cười nói:

-Vị tiểu ca này, ngươi cũng là người cọ thuyền nhỉ.



-Cọ thuyền?

Thanh niên họ Triệu có chút ngây thơ hỏi lại:

-Cọ thuyền gì?



-Giả vờ, thật là biết giả vờ.

Trần Khác lặng lẽ cười nói:

-Chiếc thuyền này là thuyền chở lương thực, không chở người. Ngươi xuất hiện trên chiếc thuyền này, chẳng phải là cọ thuyền sao?



-Nói như vậy cũng đúng.

Thanh niên họ Triệu gật gật đầu, nói:

-Ta thật sự là cọ thuyền.



Trần Khác đứng tựa mình vào lan can, vươn vai, hít thở làn gió sông trong lành, nói:

-Ngươi chắc là con cháu gia đình giàu có nhỉ.



-Vì sao ngươi biết?



-Ha ha, về điểm này chẳng có chút liên quan nào, và cũng không thể lên cọ được thuyền quan được.



-Nếu thật sự là con cháu gia đình giàu có.

Thanh niên họ Triệu rất nhạy bén, đáp:

-Ta đâu cần phải giấu diếm đâu?



-Nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Trần Khác vừa vận động gân cốt vừa nói:

-Bớt đi một chuyện không bằng không có chuyện gì.



-Ha ha ha…

Người thanh niên họ Triệu khẽ cười. Tứ lúc được sinh ra tới giờ chưa từng có người nào nói với y như vậy.



Hai người lại vui vẻ nói chuyện với nhau vài câu, Trần Khác ước chừng thời gian, nói:

-Ta phải quay về rồi.



-Vội gì chứ? vẫn còn sớm mà.



-Ta còn người bạn đang chờ được ra hóng gió nữa.

Trần Khác cười nói tiếp:

-Nếu ngươi muốn nói chuyện phiếm thì tìm cậu ta cũng được đấy.



-Thôi.

Thanh niên họ Triệu lắc lắc đầu đáp:

-Ta cũng nên về rồi.



Trần Khác bĩu môi thầm nhủ, tiểu tử quý tộc bệnh nghiêm trọng rồi.
-Ta là con trai ông ấy.



-Hả...

Lão sai nhân mặt biến sắc, vừa định nói thì lúc này, trong nha môn có viên quan bước ra, ông ta lập tức căng thẳng vô cùng, liên tục nháy mắt với Trần Khác, sau đó giơ chiếc gậy trong tay lên, một mặt đuổi bọn họ đi, một mặt lớn tiếng nói:

-Mau tránh ra, mau tránh ra, hiện tại lúc này ai còn quản mấy chuyện nhỏ nhặt của các ngươi.



Trần Khác cảm thấy kỳ lạ, Ngũ Lang thì muốn xông lên nhưng đều bị hắn đè xuống và lôi ra.



-Bọn họ đang làm cái gì vậy?

Viên quan đó dừng bước hỏi tên sai nhân.



-Mấy cậu bé, bị mất lộ phí nên muốn báo quan.

Sai nhân trợn mắt nói dối.



-Haiz, các ngươi cũng không xem xem, quan phủ làm gì còn ai có sức mà giúp các ngươi bắt trộm?

Viên quan lắc lắc đầu nói:

-Dẫn bọn họ vào trong làm án đi.

Nói xong liền vội vàng bước đi.



-Hừ, nguy hiểm thật..

Đợi cho viên quan đó đi khỏi, tên sai nhân thở nhẹ ra, hướng về phái Trần Khác nói gấp gáp:

-Đi nhanh đi, nếu người ta biết các ngươi đến tìm Trần đại lệnh là toi đời đấy.



-Vì sao?

Mấy người Trần Khác bỗng chẳng hiểu gì.



-Đừng chọc phá chỗ này nữa, nhà ta ở hộ số năm cách một con phố, trên cửa có dán “môn thần” thì đó chính là nhà ta, chìa khóa ở trên mép cửa, các ngươi đến nhà ta trước đợi ta.

Tên sai nhân không ngớt chỉ bảo, vội vàng thúc giục nói:

-Đi nhanh đi.



-Ngươi nói trước cha ta thế nào thì ta sẽ đi.

Trần Khác chau mày nói.



-Xảy ra chuyện rồi, bỏ tù rồi.

Tên sai nhân như sắp điên lên, nói:

-Nếu như các ngươi vẫn không đi, người pháp ti tới thì sẽ bị bỏ tù cùng với cha ngươi đấy.



Trần Khác rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, đem theo ba người rời khỏi nha môn. Theo những gì mà tên sai nhân đó chỉ thì cũng tìm được nhà lão, lấy chìa khóa mở cửa.



Vào trong phòng, Tống Đoan Bình lo sợ nói:

-Trần bá bá sẽ không có chuyện gì chứ?

Ngũ Lang tuy là không hỏi nhưng vẻ mặt cũng rất lo lắng.



-A di đà phật.

Tiểu hòa thượng Huyền Ngọc chắp hai tay trước ngực.



-Đợi người đó đến đây rồi hỏi lại.

Trần Khác lắc lắc đầu, thở hắt ra nói:

-Không ngờ là tới đúng rồi.