Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 386 : Dư văn soái

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Nhìn Tống Đoan Bình đã viết hết chữ, trong phòng lặng ngắt nhừ tờ. Cho đến khi hoa đèn nổ bụp một cái, không ngờ cũng làm cho hai người trẻ tuổi to gan này cũng phải sợ đến mức rung mình.



Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ trầm trọng.



- Không thể lưu lại chữ viết, thứ này sẽ đưa tới họa sát thân.

Trần Khác nhấc bút lên viết một hàng chữ. Nói xong, đem những tờ giấy Tống Đoan Bình viết chồng lên, đưa đến trước ngọn đèn, ngọn lửa màu vàng trong nháy mắt đã đốt cháy hết những chữ viết.



Bút đàm, là phương pháp người Tống hay dùng để trao đổi điều cơ mật. Trần Khác ban đầu còn thấy làm như vậy hơi có chút cẩn thận quá… Nhưng sau khi bị tiểu hòa thượng Huyền Ngọc dọa, hắn cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là ‘Tai vách mạch rừng’.



Tống Đoan Bình lúc này cũng không có ý khiến gì , y biết Trần Khác có bản lĩnh đã gặp thì sẽ không quên, vì thế đề bút viết:

- Vậy tiếp theo chúng ta nên làm sao? Đi tìm Dư Văn Soái sao?

Dư Tĩnh nhận mệnh tới Quảng Nam, trên đường đi qua An Phủ Sứ. An Phủ Sứ tự xung là ‘Đại soái’, là văn thần dẫn binh, cho nên lại xưng là ‘Văn soái’.



- Dường như cũng không còn biện pháp nào khác…

Thật ra, Trần Khác nghĩ đến một người, nhưng người này đang có đại tang. Hơn nữa chính mình đi tìm y cũng không có đạo lý lắm, chỉ có thể thu được lợi ích nhỏ nhất.



- Trong tay chúng ta có chứng cứ này…

Tống Đoan Bình nói:

- Dư Văn soái đương nhiên sẽ tin tưởng chúng ta.



- Cha ta không nói cho ngươi biết chúng ta mạo muội làm việc, thì sẽ bị nguy hiểm tính mạng.

Trần Khác viết nói:

- Nghe nói Dư Tĩnh kia bình thường cũng không đi đâu xa, chỉ dựa vào việc ngươi tự nhiên xuất hiện thì làm sao có thể để ông ta coi trọng.



Tống Đoan Bình gật gật đầu, viết nói:

- Vậy đi tìm ông ta như thế nào?



- Ta nghe nói thuyền của ông ta vài ngày nữa sẽ đến Hành Dương.

Trần Khác viết nói:

- Ta định ngày mai sẽ đi ra đón tiếp ông ta.



- Ta tính trước tiên gặp mặt ông ta ở đó.

Tống Đoan Bình gật đầu đồng ý:

- Nhưng làm sao tiếp cận ông ta?

Một Huyện Thái gia bình thường dân chúng muốn gặp cũng không dễ dàng. Huống chi là quan lớn quân sự cao nhất của Lưỡng lộ?



- Đến lúc đó rồi nói sau.

Trần Khác viết nói:


- Học trò nghe nhóm quan sai nghị luận nói Văn soái sẽ đến nơi này.



- Đi thăm dò, đi điều tra xem người nào đã tiết lộ cơ mật!

Dư Tĩnh trầm giọng nói với Ngu Hầu.



- Tuân lệnh!

Ngu Hầu ôm quyền đi xuống.



- Ngươi cũng biết xông vào quan giá, bất kể lí do đều phải bị phạt mười lăm trượng?

Đợi Ngu Hầu đi xuống, Dư Tĩnh nhìn Trần Khác nói.



- Học trò biết, cũng đã chuẩn bị sẵn để bị phạt.

Trần Khác vẻ mặt thản nhiên nói:

- Chỉ cần có thể nhìn thấy Dư Thanh thiên, thì vãn bối có bị phạt bao nhiêu cũng được!



- Ngươi nói có oan tình.

Dư Tĩnh dường như đối với sự xưng hô ‘Thanh Thiên’ thì vô cùng hưởng thụ. Lão vân vê sợi râu nói:

- Đưa đơn kiện lên đây đi.



- Đơn kiện của học trò ở trong lòng.

Trần Khác cung kính nói:

- Sẽ trình bày ngay tại chỗ với Văn soái.



Dư Tĩnh khẽ nhíu mày, đột nhiên vuốt cằm một chút rồi nói:

- Có thể, nhưng phải lời ít mà ý nhiều.

Lão chỉ nghỉ tạm ở dịch trạm, còn phải vội vàng đi, làm gì có thời gian để tiểu tử này thao thao bất tuyệt.



- Vâng.

Thiếp ti đã chuẩn bị sẵn người giỏi viết lách và bút, Trần Khác đi tới bên cạnh bàn. Thư Biên Lại kia lại ở bên cạnh không đi, Trần Khác nhìn gã, cho đến khi gã có vẻ rời đi rồi mới nâng búi bắt đầu viết.



Dư Tĩnh uống xong một chén trà nhỏ, Trần Khác cũng đã dừng bút lại đưa bản chép tay khép lại. Đưa cho Thiếp ti kia.



Thiếp ti hầm hừ trừng mắt liếc hắn một cái, mới đưa thiếp tay trình lên cho Dư Văn Soái.



Dư Tĩnh vốn tưởng rằng, là một vụ án về sát hại, án tử giết người phóng hỏa, ai ngờ vừa mở ra thì đã biến sắc.