Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 390 : Triệu tông tích
Ngày đăng: 01:21 20/04/20
Thiếu nữ kia lúc đầu còn rất lo lắng, người này có đốt sách để chiếu sáng hay không. Không ngờ bọn họ lại rất có quy củ, chỉ mở của sổ ra để ánh trăng chiếu vào.
Cửa sổ trên lầu rất nhỏ, chỉ có thể dùng để thông khí chứ không chui lọt người, bởi vậy chỉ có một cầu thang thông giữa lầu hai và bên ngoài.
Trần Khác để cho Ngũ Lang canh gác ở cửa cầu thang, còn hắn thì khoang tay dựa vào bờ tường, đàm phán với đối phương. Tống Đoan Bình thì ngồi ở trên hòm sách, hòa thượng Huyền Ngọc thì tùy ý ngồi một chỗ.
Sau một lúc im lặng, Trần Khác đánh vỡ bầu không khí im lặng nói:
- Rất xin lỗi mọi người, đã khiến các ngươi gặp nguy hiểm rồi…
- Nếu là chúng ta ở bên trong, ngươi có đi cứu không?
Tống Đoan Bình hỏi hắn.
- Đương nhiên.
Trần Khác không chút nghĩ ngợi trả lời.
Tống Đoan Bình đưa tay ra nói:
- Vậy là được, chúng ta không phải là huynh đệ sao.
- Ừ!
Trần Khác ừ thật mạnh, dùng sức vỗ vỗ vai của y, lại nói với hòa thượng Huyền Ngọc :
- Hòa thượng, đã làm hư việc tu hành của ngươi.
- A Di Đà Phật.
Huyền Ngọc chắp hai tay trước ngực nói:
- Tiểu tăng quả thật đã phạm giới rất nhiều.
Đột nhiên dừng một chút, y nói thật cẩn thận:
- Sau này quay về, không được nói cho sư phụ của ta biết…
- Hứ…
Không khí lúc trước vống rất đau buồn, một câu này đã khiến tình hình thay đổi hoàn toàn. Trần Khác cười mắng:
- Ngươi cuối cùng là tu hành cho mình hay là tu hành cho sư phụ ?
- Mấy ngày nay có chút hoang mang.
Huyền Ngọc nói:
- Có thế đây là do việc xuống núi du ngoạn.
- Ha ha ha, không sai, không sai.
Tống Đoan Bình cười rộ lên nói:
- Nếu lúc nào cũng ở trong phủ, làm sao có thể trải nghiệm những việc kích thích như vậy?
- Lúc này có kích thích quả thật rất lớn.
Trần Khác cười khổ nói:
- Thật ra, ta chỉ muốn mở đầu cho người… Trăm ngàn lần cũng không thể tưởng tượng được sẽ gặp tình cảnh như vậy.
- Lại nói, tên này cũng không phải là một hòa thượng thành thật.
Tống Đoan Bình chuyển đề tài, chỉ trích Huyền Ngọc nói:
- Mỗi lần ngươi thổi một giai điệu, không ngờ y đều có thể biết được tên của giai điệu! Người đọc sách đời Tống thường chuyên môn học âm luật, nhưng chưa nghe nói hòa thượng cũng phải học… Hơn nữa còn là những ca khúc tình yêu.
- Chẳng lẽ hòa thượng thì không được có sở thích cá nhân sao?
Trần Khác trượng nghĩa thay Huyền Ngọc giải vây, nhưng dường như càng làm thì càng thêm đen.
Trần Khác nhún vai nói.
- Ngươi sao lại ở chỗ này?
- Ta bị bắt, cũng có trách nhiệm của ngươi trong đó.
Trần Khác tấn công tâm lý của đối phương, khiến đối phương cảm thấy áy náy trong lòng.
- Trách nhiệm của ta?
- Nếu không phải ngươi khen tên Dư Văn Soái kia lên tận trời, ta cũng sẽ không đi tìm lão tố cáo.
Trần Khác bĩu môi nói.
- Tố cáo chuyện gì?
Triệu Tông Tích nói.
- Việc đã đến lúc này, nói cho ngươi biết cũng không sao.
Trần Khác thở dài nói:
- Thật ra cha ta bị hãm hại. Ông ấy sở dĩ bị như vậy, là do ông đã điều tra nguyên nhân quân Lĩnh Nam bại trận.
- Cả nước đều suy nghĩ lại chuyện này.
Triệu Tông Tích nói:
- Vì sao chỉ có mình ông ta bị hãm hại?
- Bởi vì các ngươi nghĩ lại, chỉ dừng ở việc nghĩ, còn phụ thân ta lại hành động.
Trần Khác nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ nói:
- Cuối cùng là bị phụ thân ta điều tra ra được quân chính ba đường Hồ Nam Lưỡng Quảng (gồm Quảng Tây và Quảng Đông) có án hủ bại, đương nhiên là bị hãm hại.
-…
Triệu Tông Tích im lặng, nghe hắn nói tiếp:
- Chúng ta mất rất nhiều công sức mới có thể lấy được chứng cứ, ôm trong lòng hy vọng có thể tìm Dư Văn Soái, kết quả … Ngươi cũng thấy đó, ta bị lão giam lỏng, vụ án cũng bị lão đè xuống.
- Ngươi cũng phải thông cảm cho Văn Soái.
Triệu Tông Tích thở dài nói:
- Lão phải suy nghĩ cho bình định đại cục, hiện tại không phải thời điểm để điều tra.
- Ta không biết cái gì gọi là đại cục!
Trần Khác lạnh lùng ngắt lời nói:
- Ta chỉ biết là, có tội mà không trừng trị, khắp nơi trong quốc gia này sẽ đều là kẻ ác. Có công mà không thưởng, quốc gia này sẽ không có người tốt.
-…
Triệu Tông Tích cũng không biết trả lời ra sao.
- Dư Văn Soái muốn giành thắng lợi là chuyện bình thường. Nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng nghe nói có chủ soái nào có thể dựa vào một đám tội phạm tham ô mà giành thắng lợi!
Trần Khác nói những lời đã nghẹn trong lòng ra, lớn tiếng nói:
- Lui một vạn bước lại mà nói. Nếu như may mắn thắng trận này, thì có thể tưởng tượng ra được triều đình sẽ ân điển cho những tên quan phạm tội này lấy công chuộc tội. Không hề điều tra lại, để cho bọn chúng nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, thậm chí là tiếp tục làm ác! Cho dù dẹp loạn được một Mã Chí Thư, thì còn có Trương Trí Thư, Lý Trí Thư, đều được bọn chúng tạo ra.
- Ta nghe nói, thế lực của Mã Chí Thư có thể phát triển lớn mạnh, là bởi vì có rất nhiều người Hán của Lĩnh Nam gia nhập. Hiện tại trong quân của gã, người Hán đã chiếm hơn tám phần, việc này cuối cùng là vì sao. Đều không phải là do đám quan tham ô kia bức ép sao? Vì sao phải cho bọn chúng thể diện, bọn chúng xứng sao?
- Công lao là công lao, phạm lỗi là phạm lỗi. Lúc này lấy quang vinh thưởng công lao, lấy hình phạt nghiêm khác trừng trị lỗi, hai việc không thể cùng làm. Các ngươi có pháp mà không làm theo, lấy lao chuộc tội, điều này mới làm mất lòng của người trong thiên hạ!