Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 397 : Đế tâm
Ngày đăng: 01:22 20/04/20
Trong quân doanh không cho phép tự ý đi lại, ngay cả cơm chiều đều là do quân tốt đưa tới. Thức ăn trong quân tuy không phong phú, nhưng vẫn có bánh hấp, thịt muối, canh, thậm chí còn có chút rượu…Trần Khác tưởng rằng đây là ưu đãi, nhưng sau khi nghe ngóng, mới biết mọi người từ binh lính đến Nguyên soái, đều ăn như vậy.
Tuy có nguyên nhân rất lớn là đóng quân trong cảnh nội, dễ dàng cung cấp. Về phương diện hậu cần, Đại Tống làm không thể chê được. Trần Khác so sánh dọc một chút, từ phương diện dinh dưỡng và nhiệt lượng được cung cấp, không có gì khác biệt với đồ ăn dã chiến trong quân ngũ ở đời sau, hơn nữa khó ăn như nhau.
Sau cơm chiều, trời cũng tối đen. Địch Vịnh lại tới lần nữa, mời cha con Trần Hi Lượng đi. Trần Khác không ngờ, mình cũng có phần.
Đi theo Địch Vịnh tới lều trung quân. Chỉ thấy môt vị tướng quân trạc tuổi trung niên, đầu đội khăn đen, mặc chiến bào làm từ gấm Tứ Xuyên, có đai lưng thắt lại. Thân hình người ấy cao ráo, mày kiếm mắt sáng, cả người tràn đấy khí chất đàn ông. Ông ta đang đứng ở trước soái án, mỉm cười với bọn họ.
Không cần hỏi, cũng biết vị này chính là đại danh lừng lẫy Địch Thanh Địch Hán Thần. Cha con Trần Hi Lượng vội vàng thi lễ nói:
- Nguyên soái.
- Miễn lễ.
Thanh âm của Địch Thanh sang sảng giống như ngày mùa thu. Ông ta đỡ lấy hai người nói:
- Ta định sớm gặp hiền kiều tử (chỉ hai cha con Trần Hi Lượng), nhưng việc quân quấn thân, hiện tại mới có thời gian rảnh.
- Nguyên soái không cần khách khí như vậy.
- Là lời nói thật lòng của ta.
Địch Thanh mời Trần Hi Lượng ngồi xuống, rồi đi tới trước ghế sau án ngồi xuống. Trần Hi Lượng đứng dậy nói:
- Không dám.
Lại bị ông ta vẫy tay ngăn cản:
- Cứ thoải mái nói chuyện, không cần phải khách khí như vậy.
Tiểu Lượng ca đành phải ngồi nghiêm chỉnh.
Địch Vịnh cáo lui ra ngoài, mang thân binh bảo vệ lều chủ soái.
Trong lều chủ soái, Địch Thanh quan sát hai cha con ngồi đối diện. Chỉ thấy Trần Hi Lượng sau khi trải qua lao ngục, thân thể có chút gầy yếu, mặt mũi sưng phù, nhưng lông mày của ông ta cao vút, khuôn mặt sắc cạnh, đôi mắt trong veo như nước. Quả nhiên không giận mà vẫn hiện rõ uy nghiêm, khiến người khác phải tôn trọng. Trần Khác thì chắp tay đứng phía sau phụ thân, thân hình cao lớn, tướng mạo hiên ngang. Quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử.
- Chỉ có cha con như vậy, mới dám làm những việc tày trời như thế.
Địch Thanh không khỏi âm thầm tán thưởng, mỉm cười nói:
- Ta lần này có thể vì nước xuất chiến, còn phải đa tạ Hiền Kiều Từ.
- Vậy thì tốt ạ, vãn bối muốn đánh một người.
- Ai?
- Dư Tĩnh Dư Văn Soái.
- Càn quấy…
Trần Hi Lượng quát lớn nói:
- Dư Văn Soái đức cao vọng trọng. Cho dù nhất thời không để ý tới án của phụ thân, nhưng ông ấy cũng vì đại cục xem xét.
- Nếu hiện tại con không đánh ông ta một cái, thực sự khó mà ngăn nổi cơn tức.
- Vậy thì đánh!
Trần Hi Lượng vừa muốn răn dạy, đã thấy Địch Thanh khoát tay chặn lại nói:
- Thay ta đánh cho ông ta mấy quyền. Lão già kia, thực sự rất kỳ cục, ta sớm đã muốn đấm lão.
- A…
Cha con Trần gia há hốc miệng.
- Các ngươi biết, lão ta phạm vào tội gì không?
Địch Thanh hầm hừ đứng dậy, đem một phần quân báo quăng tới trước mặt cha con Trần gia nói:
- Nhìn đi, thiên hạ còn có người ngu như vậy!
Trần Hi Lượng tiếp nhận nhìn qua, liền trợn tròn con mắt. Đó là một phần báo cáo của Dư Văn Soái đến phía Nam:
- Sau khi Dương Điền chiến bại, Dư Tĩnh cũng không nhàn rỗi. Y biết mình đối với việc đánh trận dốt đặc cán mai, liền nghênh ngang chạy trốn, chuẩn bị dùng trí. Y nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nghĩ ra một kỳ mưu.
Sau khi xem chi tiết, Trần Khác phẫn nộ nói:
- Loại đầu heo này, đánh một chút làm sao có thể hạ giận.
Ít nhất phải cho y bán thân bất toại.