Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 120 : Cò kè mặc cả

Ngày đăng: 02:45 19/04/20


“Nghiêm tra…… A?” Lão nhân nhẹ vuốt chòm râu trắng, Tứ Trọng Môn tam tịch híp đôi mắt lão, nghe đệ tử khác cáo trạng, không mặn không nhạt ôn hoà hừ hừ.



“Tiên sinh, thỉnh hạ lệnh?”  Vài đệ tử Tứ Trọng Môn nhìn nhau, trong mắt lộ ra nghi hoặc cùng chần chờ. Nghe tam tịch tiên sinh vừa mới nói,  hai chữ “Nghiêm tra”, là muốn bọn họ nghiêm tra Sầu Thiên Ca đi? Nhưng chữ cuối cùng lại mang theo nghi vấn “A”. Nghe khẩu khí này, như thế đang hỏi ngược lại bọn hắn.



“Sầu Thiên Ca…… A?” Tứ Trọng Môn tam tịch lão giả lại không đến nơi đến chốn hừ một câu.



“Tiên sinh?” Đệ tử thầm nghĩ trong lòng, ngày xưa muốn bắt người, tam tịch tiên sinh ngay cả mí mắt cũng không thèm động. Tam tịch tiên sinh từ khi nào lề mề, giả thần giả quỷ như vậy, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ chuyện xấu trong lời đồn kia, quan hệ phi thường giữa hai người là thật? Chẳng lẽ Sầu Thiên Ca kia thật sự cùng thánh tôn giả cao cao tại thượng có….. Cái kia……



“Chớ suy nghĩ lung tung,” Xoa xoa chòm râu, tam tịch lão giả vẫn như cũ híp con mắt diều hâu nhăn nheo, thản nhiên nói,“Nghiêm tra một chuyện, không thể không có bằng chứng mà bắt người hỏi sự, trận luận võ tiếp theo, các ngươi phái người chú ý quan sát Sầu Thiên Ca kia.”



Đuổi chúng đệ tử đi, Tứ Trọng Môn tam tịch lão giả lắc đầu thở dài:“Thật thật giả giả, giả giả thật thật, là thật là giả, ngày mai sẽ biết.”



“Lão Tam, ngươi cũng quá lo lắng rồi. Việc này có gì phải điều tra? Ta xem tên Sầu Thiên Ca kia rõ ràng là cố ý tung tin đồn, mượn cơ hội mê hoặc lòng người mưu toan lấy cướp lấy vị trí cao nhất Nhất Trọng Môn!” Nam tử từ sau bình phong bước ra, thanh âm lạnh như băng lộ ra một tia khinh thường, “Người như vậy, ngươi gặp qua chẳng lẽ ít?”



“Ít thì không ít, nhưng nhiều cũng không nhiều. Lão Tứ, ngươi tính tình quyết đoán, xuống tay tàn nhẫn, nhưng khuyết điểm là làm việc thiếu lo toan. Nhiều một ngày, ít một ngày, Sầu Thiên Ca cũng sẽ không đột nhiên biến mất. Hơn nữa người nọ dám ở trước mắt bao người sử dụng võ công Thánh Môn ngoại đạo, thật lớn mật thú vị, khiến ta nghi hoặc…… Cứ để một thời gian nữa, nếu Sầu Thiên Ca thực…… cái kia, kia thông minh như thánh tôn giả, sao khoanh tay đứng nhìn?” Tam tịch lão giả khẽ cười nói.



Tứ trọng môn tứ tịch hừ lạnh một tiếng. Không chắc chắn tên Sầu Thiên Ca kia có nửa điểm quan hệ với thánh tôn giả mà ngay cả bọn họ cũng ít cơ hội tiếp xúc, lão Tam vẫn là tính trước tính sau phòng người cẩn thận. Nhưng nếu phát hiện kẻ cả gan bôi nhọ thánh tôn giả, hắn nhất định đem Sầu Thiên Ca hảo hảo trừng trị một phen, thanh lọc Thánh Môn…….
Ta khẽ cau mày, cuối cùng vẫn là không có đẩy Bộ Phong Trần đang giữ chặt tay của ta ra, tựa hồ…… Vẫn là có thể chịu được, không thích, không có nghĩa là nhất quyết không cho động.



Thật sự là không xong, ta thích bộ dạng Bộ Phong Trần.



“Ta nghĩ, đùa giỡn đao sử dụng kiếm chỉ sợ sẽ làm đối thủ bị thương, không thể lấy mạng người khác thì khỏi cần dụng đao kiếm làm gì. Quyền chân công thoạt nhìn không chút tiêu sái, về phần thuật pháp ta không biết gì cả.” Từ chối đề nghị của Bộ Phong Trần, ta mỉm cười, nói,“Nếu ngươi thật sự có ý dạy ta một bộ Thánh Môn võ công, không bằng dạy ta bộ mà đệ tử Nhất Trọng Môn không ai biết đi, thế nào?”



“Đòi hỏi của ngươi rất cao.” Bộ Phong Trần nói.



“Vậy ngươi đồng ý?” Ta cười không kiêng nể gì, đưa mắt hướng cửa ra, tỏ vẻ không trọng yếu. Bản thân rất muốn có nhưng phải tỏ ý bất cần.



Bộ Phong Trần liếc nhìn ta, thản nhiên nói:“Ta đây sẽ dạy ngươi một bộ Thánh Môn thuật pháp.”



“Bộ mà đệ tử nhất trọng môn đệ tử ai cũng không hiểu?” Ta cười sáng lạn, Thánh Môn thuật pháp a, tựa hồ rất thú vị.



Bộ Phong Trần gật gật đầu, trong mắt lộ ra mỉm cười:“Tất nhiên.”