Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 14 : Đều nghe thấy rồi

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


“Tô Cẩm Bình, ngươi không được đi!” Ở Tây Uyển Hoàng cung, trước cửa nơi ở của cung nữ, Hồng Phong ôm chặt lấy thắt lưng Tô Cẩm Bình, muốn ngăn cản hành vi đi tự sát của nàng.



Tô Cẩm Bình chậm rãi gỡ tay Hồng Phong ra, muốn thuyết phục bà: “Ôi dào, Hồng Phong cô cô, bà không biết rồi. Hoàng thượng thật sự thích ta mà. Người ta nói vô tình nhất là bậc đế vương, nên ta phải không ngừng cố gắng. Nếu không, chỉ vài ngày nữa hắn sẽ quên ta mất!”



Chỉ thoáng chốc, Hồng Phong rơi lệ đầy mặt, cô nhóc chết tiệt này, sợ Hoàng thượng quên không chém nàng sao?



“Hoàng thượng không phải người dễ quyến rũ như vậy đâu, ngươi…” Bà phải nói thế nào đây?



Tô Cẩm Bình vừa nghe vậy, lại rất bình tĩnh! Hơi hé đôi môi thanh tú nói: “Đúng vậy, thật ra lời này của bà đã nhắc nhở ta, Hoàng thượng không dễ quyến rũ như vậy, cho nên ta phải chuẩn bị tốt một chút thì hơn!”



“Á… đúng vậy, đúng vậy, ngươi chuẩn bị gì thì chuẩn bị đi!” Giữ nàng ở lại đây chuẩn bị gì đó, cũng tốt hơn việc bà trơ mắt đứng nhìn nàng đi chịu chết!



“Không phải như bà nghĩ đâu!” Cô nàng nào đó nói xong liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng, chuẩn bị gì mà chuẩn bị, hãy chờ xem nàng thi triển sức mạnh siêu phàm của mình đi!



Hồng Phong muốn kéo nàng lại, không ngờ nàng chạy quá nhanh nên không giữ được. Bà giận dữ giậm chân, đúng là nghiệp chướng! “Người đâu, người đâu, mau lôi Tô Cẩm Bình về cho ta. Hôm nay nàng còn chưa quét sân!”



Một vài nha đầu và tiểu thái giám chạy ra, cung kính đáp một tiếng: “Vâng!” rồi đuổi theo Tô Cẩm Bình.



“Hoàng huynh, không ngờ huynh lại tha cho nàng!” Trong ngự hoa viên, Hoàng Phủ Dạ phe phẩy quạt, trêu tức nói. Vết máu ứ đọng trên khuôn mặt kia vẫn vô cùng ảnh hưởng tới mỹ quan.



“Hừ!” Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ lạnh một tiếng, không đáp, lại hỏi chuyện khác: “Người kia, có hành động gì không?”



Câu hỏi này khiến sắc mặt Hoàng Phủ Dạ hơi biến đổi, giọng nói lập tức bỏ đi vẻ phong lưu phóng đáng, thoáng nghiêm túc hẳn lên: “Không có, mười sáu năm chỉ lẳng lặng chờ trong hoàng cung Đông Lăng, đệ cũng hơi bội phục khả năng giữ bình tĩnh của hắn.”
Nhìn sát ý chợt loé lên dưới đáy mắt hắn, cô nàng nào đó hơi nhướng mày, thăm dò nói: “Nghe thấy rất nhiều?” Chẳng lẽ hắn sợ phiền phức, nên hy vọng mình nghe thấy nhiều một chút à?



Sắc mặt Hoàng Phủ Dạ cũng hơi khó coi: “Tiểu Cẩm Cẩm, nói thật đi, rốt cuộc là cô nghe thấy nhiều hay ít?” Nói xong, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, nháy mắt với nàng. Tuy hắn cũng không mong việc này bị tiết lộ ra ngoài, hơn nữa, thân phận của Tô Cẩm Bình rất khó xử, là con gái của Tô Niệm Hoa, nhưng hắn cũng không muốn nàng chết.



Thấy Hoàng Phủ Dạ nháy mắt, cô nàng nào đó chợt hiểu ra! Chẳng lẽ tên Hoàng Phủ Hoài Hàn này rất kiêu ngạo, thích được nuông chiều, nên không thích thổ lộ à? Vì thế… “Ôi dào, thật ra người ta nghe thấy hết rồi!” Có nghe chưa hả, bà đây nghe thấy rồi, không phải tự ngươi thổ lộ, nên mau mau phong phi cho bà đây đi, tăng bổng lộc mau!



Vừa dứt lời, một luồng khí lạnh ập tới. Nàng thậm chí có thể cảm giác được không khí quanh thân mình như đông cứng lại!



“Người đâu, xử tử cô gái này!” Hắn lạnh giọng phân phó.



“Cái gì? Xử tử?” Tô Cẩm Bình không thể tin nổi, trừng to mắt nhìn. Không nhầm chứ? Không phải là tăng bổng lộc sao? Sao lại thành xử tử? “Hoàng thượng, có phải người nói sai rồi không?”



Hắn lạnh lùng nói: “Trẫm không nói sai!” Quả nhiên là do Tô Niệm Hoa phái tới, nếu nàng nói ra chuyện này, vậy thì Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn sẽ thành một kẻ không chịu buông tha cho cả một con tin bị mù. Đông Lăng có khác gì trò cười cho ba nước còn lại!



Tô Cẩm Bình quay đầu căm tức nhìn Hoàng Phủ Dạ, ý muốn nói: “Không phải ngươi bảo ta nói sao?”



Hoàng Phủ Dạ thấy nàng nhìn mình chằm chằm liền nhún vai: “Tiểu Cẩm Cẩm, cô nghe thấy chuyện không nên nghe, bản vương cũng không giúp cô được!”



Thị vệ đã tiến lại gần định bắt người!



“Không nên nghe? Chẳng lẽ vừa rồi, không phải các ngươi đang nói chuyện Hoàng thượng yêu thầm ta sao?” Mặt cô nàng nào đó dại ra.