Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 34 : Thực lực của hắn
Ngày đăng: 17:07 30/04/20
Một mùi thịt nướng thơm ngào ngạt bay tới, hai đôi mắt của hai người đang nấp trong chỗ tối mang thâm ý khó đoán…
“Hình như, Hoàng tử điện hạ đối với cô gái này, hơi đặc biệt!” Trong bóng tối, một giọng nói không có chút cảm xúc nào vang lên!
Ngay sau đó, một giọng nam mang vẻ dí dỏm nói: “Bên cạnh điện hạ cũng cần có một người phụ nữ chứ!”
Người kia hừ lạnh: “Hoàng tử điện hạ dù đang bị nhốt ở Đông Lăng cũng có thể khống chế thế cục trong thiên hạ. Cô gái kia, làm sao có thể xứng được?” Hơn nữa, nếu điện hạ muốn đi, thì chỉ với cái hoàng cung Đông Lăng này làm sao có thể giữ được người!
“Ha ha… Được rồi, huynh cũng đừng lo bò trắng răng nữa. Không phải điện hạ cũng đã nói là báo ân đấy sao?”
“Báo ân à?” Người đó lạnh lùng phun ra hai chữ rồi không nói thêm gì nữa, giọng nói đầy vẻ bất mãn. Từ trước đến giờ điện hạ không thích bị ai chạm vào, nhưng cô gái kia lại chạm vào người hết lần này đến lần khác, điện hạ cũng không khó chịu. Dù không phải ngày nào bọn họ cũng ở bên cạnh điện hạ, nhưng hai lần họ vào cung thì cả hai lần đều thấy cô gái này ở bên cạnh điện hạ! Một lần là ngồi ngắm trăng trên cây, bọn họ nhìn thấy từ đằng xa, không tới gần mà rời đi ngay. Còn một lần, là hôm nay.
Chẳng lẽ, điện hạ thật sự vừa ý cô gái này sao?
…
“Thơm không?” Nàng cười hì hì hỏi người bên cạnh.
Bách Lý Kinh Hồng hơi nhíu mày, chỗ rất hay là chỗ này? Đi ngự thiện phòng trộm vài thứ, rồi quay về vườn lê nướng. Tuy mùi thịt hơi quái lạ, nhưng đúng là rất thơm.
Nghe thấy nàng hỏi, nhưng hắn vẫn không trả lời.
“Hỏi huynh đấy, thơm không?” Khi còn làm sát thủ, có những lúc phải thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, không có thời gian mà ăn, nên đương nhiên nàng phải biết tự lực cánh sinh. Nướng thịt là sở trường của nàng.
Sau khi hỏi lần thứ hai, khoé miệng cô nàng nào đó co rút lại, có cảm giác còn muốn giật cả hai tai mình xuống! Sao nàng lại quên mất mình đang nói chuyện với ai chứ? Cái tên đàn ông chết tiệt, trả lời nàng mới là lạ ấy!
Có điều, thật không ngờ, nàng vừa cúi đầu, một giọng nam lại vang lên bên tai: “Thơm.” Giọng nói vẫn êm tai như tiếng chim hót.
Ý! Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn không chớp mắt.
Nàng nhìn chòng chọc khiến hắn không thoải mái, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, trên khuôn mặt như bạch ngọc cũng xuất hiện vẻ nghi hoặc.
Ăn xong con gà nướng kia, lửa trên đất cũng dần tàn!
Nàng lau miệng, chống hai tay xuống đất, ngắm nhìn bầu trời đêm, thở dài rất thoả mãn: “Lâu lắm rồi không được thoải mái thế này!”
Nghe nàng nói vậy, hắn cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó, không phản ứng gì.
“Này, huynh biết không, thật ra ta không phải người của thế giới này!” Có lẽ do ánh trăng quá sáng, cũng có lẽ do tâm trạng quá thoải mái, khiến nàng không nhịn được khẽ nói một câu như thế.
Đôi môi mỏng hơi động đậy, trong mắt rõ ràng vô cùng ngạc nhiên, không phải người của thế giới này ư?
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi khẽ cười: “Được rồi, nói với huynh chuyện này làm gì chứ. Về nghỉ ngơi đi. Ta cũng phải về rồi!” Nếu không, sợ là Hồng Phong sẽ phái người đi tìm mất.
Nghe nàng nói vậy, hắn thản nhiên đứng dậy, đi vào trong vườn lê.
Tô Cẩm Bình cũng đứng dậy, quay về phòng mình. Đôi mắt phượng loé lên ánh sáng lạnh, nàng cảm nhận được có hơi thở của hai người. Hơn nữa, sau khi hắn đứng dậy rời đi, hai người kia cũng đi theo. Có điều, trực giác nói cho nàng biết, hai người kia không có ác ý với hắn, nên nàng cũng không đi theo. Quả nhiên, hắn không hề đơn giản như nàng nghĩ thật sao?
…
“Điện hạ, Nhị Hoàng tử chết bất đắc kỳ tử. Hoàng thượng bắt đầu nghi Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử. Thừa tướng cũng lén khuyên giải Hoàng thượng để đón ngài về nước!” Phong kính cẩn báo lại tin tức cho hắn.
“Ừ.” Hắn lạnh lùng lên tiếng, tất cả mọi chuyện vốn đều trong dự liệu của hắn. “Tu, có gì muốn nói sao?”
Tu ngẩn người, không ngờ điện hạ có thể nhận ra hắn có chuyện muốn nói. Hắn không do dự nữa, cắn răng nói: “Điện hạ, cô gái kia không xứng với người. Hơn nữa, người đã có hôn ước với Mộ Dung Song, thiên kim của phủ Trấn Quốc công. Nếu không có sự tương trợ của phủ Trấn Quốc công, chỉ e chúng ta sẽ…”
Cũng vào thời khắc này, đôi mắt màu bạc của người kia bỗng mở ra, một vòng xoáy màu bạc như dâng lên trong đáy mắt, vô cùng thần bí, khiến người ta nhìn không thấu. Cuối cùng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Bản cung muốn đoạt thiên hạ, không cần dựa vào phụ nữ.”
Tu ngẩn người, nhìn người đàn ông như thần tiên kia, rốt cuộc cũng hiểu được suy nghĩ của mình buồn cười đến mức nào! Đúng vậy, với năng lực của điện hạ, một cái phủ Trấn Quốc công nho nhỏ thì đã là gì?! “Điện hạ, thuộc hạ biết sai! Nhưng mà cô gái kia…” thật sự không xứng với người!
Có điều, hắn không cho Tu có cơ hội nói tiếp: “Biết rồi, lui đi!”