Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 8 : Ta muốn quyến rũ hoàng thượng
Ngày đăng: 17:07 30/04/20
“Hả? Âm mưu của nô tỳ?” Tô Cẩm Bình đầy vẻ hoang mang. Bộ dạng hoàn toàn giống một người vô tội!
“Đúng thế, là âm mưu của ngươi, nhất định người đã tính được rằng Hoàng hậu nương nương sắp tới, cho nên mới khiêu khích ta nói ra như vậy! Không phải, vì ngươi nhìn thấy Hoàng hậu nương nương, cho nên…” Doãn Thu Nguyệt bắt đầu nói năng lộn xộn.
Vẻ mặt Tô Cẩm Bình vô cùng oan ức: “Doãn mỹ nhân, nô tỳ thật sự không biết Hoàng hậu nương nương sẽ đi qua đây, vừa rồi, không phải nô tỳ vẫn luôn cúi đầu sao? Hơn nữa… hơn nữa…”
Nàng lại làm ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Hơn nữa cái gì?” Hách Liên Dung Nhược to giọng quát.
Cô nàng nào đó ra vẻ khó xử, cắn răng nói: “Hơn nữa, xin thứ cho nô tỳ to gan, nếu trong lòng Doãn mỹ nhân không có suy nghĩ này, thì làm sao bị nô tỳ kích động được?”
Hừ, dám chơi tâm kế với Yêu Nghiệt nàng à, không tự thấy mình quá non nớt sao? Trong giới sát thủ làm gì có ai dám chơi tâm kế với nàng, nếu không đủ mưu trí, làm sao nàng có thể ngồi lên vị trí đệ nhất sát thủ chứ?
Nàng vừa nói xong, sắc mặt Doãn Thu Nguyệt trắng bệch, sắc mặt Hách Liên Dung Nhược cũng khó coi không kém!
“Tô Cẩm Bình, ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi nhiều lần cố tình hại ta?” Doãn Thu Nguyệt biết tình hình đã vượt qua khả năng khống chế của mình, liền chỉ thẳng ngón tay ngọc vào Tô Cẩm Bình.
Cô nàng nào đó thầm hừ lạnh một tiếng, không thù không oán à? Nếu không phải vừa rồi ả tự vác xác đến, còn cố tình dây dưa không chịu buông tha, thì ả ta xứng đáng cho nàng hại sao? Trí nhớ của ả thật không tốt chút nào! Nhưng nàng vẫn ra vẻ vô cùng sợ hãi, rụt lùi về phía sau: “Doãn mỹ nhân, vừa rồi nô tỳ cũng cầu xin cho ngài mà. Nếu không phải ngài nói với Hoàng hậu nương nương đây là âm mưu của nô tỳ, thì nô tỳ cũng sẽ không nói như vậy!”
Nàng muốn nói rõ cho ả ta biết, tất cả những chuyện này đều là do ả gieo gió gặt bão mà thôi!
“Ngươi!” Nhìn nàng giả vờ đáng thương, Doãn Thu Nguyệt càng thêm oán hận.
Mẹ nó chứ! Ông mặc kệ! Tô Cẩm Bình căm tức ném chổi xuống đất, xoay người đi về phía ngự thư phòng.
“Tô Cẩm Bình, ngươi làm gì thế?” Hồng Phong nhíu mày nhìn theo bóng nàng: “Ngươi còn chưa quét xong đâu!” Tự dưng phát điên gì vậy? Đang quét yên lành lại đi ném chổi đi?
“Ta muốn đi quyến rũ Hoàng thượng!” Bạc của phi tử nhiều như vậy, nàng cũng muốn làm một phi tử! Dù sao, lúc rảnh rỗi, nàng cũng từng xem mấy tiểu thuyết xuyên không của Yêu Vật, mấy người đàn ông vĩ đại, đều sẽ yêu nữ chính xuyên không mà. Tên Hoàng đế không có nhân phẩm kia cũng coi như là một nửa đàn ông vĩ đại nhỉ? Chắc cũng sẽ dễ quyến rũ thôi!
“Cái gì?” Hồng Phong hét lớn, thực sự bà rất nghi ngờ tai bà có vấn đề! Muốn quyến rũ Hoàng thượng? Tô Cẩm Bình không phải điên rồi chứ?!
“Đúng rồi, Hoàng thượng tên là gì?” Nàng quay đầu nhìn bà.
Đầu Hồng Phong nhất thời chưa tỉnh lại: “Hoàng Phủ Hoài Hàn!”
Sau khi nói xong bốn chữ, bà vội vàng bịt miệng mình, bà tiến cung đã nhiều năm, cho tới bây giờ đều chưa để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hôm nay lại bị cung nữ này chỉnh đến mức gọi thẳng tên tục của Hoàng thượng! Bà đúng là không muốn sống nữa!!!
“À! Biết rồi!” Nói xong, nàng quay đầu đi tiếp.
“Ngươi hỏi tên Hoàng thượng làm gì?” Không phải nàng muốn gọi thẳng tên tục của Hoàng thượng đấy chứ?
Người kia cũng không quay đầu lại, trả lời: “Cô cô, cái này bà không biết đâu, để rút ngắn khoảng cách giữa người với người, thì phải bắt đầu từ cách xưng hô. Cho nên, ta muốn xưng hô thật thân thiết với Hoàng thượng, mới có thể nhanh chóng làm cho Hoàng thượng yêu ta!”
Hồng Phong nghe xong, suýt nữa ngất xỉu, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ - có phải nàng điên rồi không?