Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May
Chương 1 :
Ngày đăng: 03:57 22/04/20
Ta vẫn nhớ được, trước trận ẩu đả kinh hãi kia, ta đã từng nói với nam nhân ác mộng một câu, ta nói: “Ta là người sẽ khiến cho cuộc đời sau này của ngươi luôn phủ bóng mây đen.” Sau này nghĩ lại, câu nói kia, ta chỉ mới nói được một bên a.
Khi cả hai chúng ta mặt mũi bầm dập quỳ gối trước mặt Ngọc Hoàng đại đế, Ngọc Hoàng lão nhi kia nghe nói hai ta đem toàn bộ tơ hồng trong điện Nguyệt Lão làm rối tung, hắn im lặng một hồi, sau đó thả rắm ra được vài câu là “Cùng hòa giải”, “Làm sai thì phải bị phạt”, cuối cùng lạnh nhạt phun ra một câu: “Hai người các ngươi hủy đi tương lai các đôi tình nhân trong thiên hạ, vậy thì phạt hai người trải qua tình duyên bảy kiếp, cũng thuận tiện hòa giải mối bất hòa giữa hai bên.”
“Đợi chút…” Thiếu niên quỳ gối bên cạnh liều chết đánh gãy lời Ngọc Hoàng: “Ngài nói là, để ta cùng nàng…Nàng? Cái người hung dữ…Hung dữ, nữ nhân như nam tử này trải qua tình duyên bảy kiếp sao?” Âm thanh của hắn có chút thay đổi, chắc là bị kinh sợ không nhẹ.
Ta cũng hoảng sợ không ít, giương đôi mắt cá chết kinh hãi nhìn Ngọc Đế. Thấy Ngọc Đế gật đầu xác nhận, cả người ta mềm nhũn, chỉ cảm thấy mọi hi vọng đã bay xa. Ta đã biết được, một khoảng thời gian sau này, không chỉ ta trở thành mây đen của cuộc đời hắn, mà hắn cũng trở thành mây đen của ta. Hai chúng ta đâm phải nhau, cọ xát ra tĩnh điện, thành công tạo nên một đám mây dông tố.
“Tiểu Tường Tử là cấp dưới của Nguyệt Lão, bảy kiếp tình duyên này không nên qua tay Nguyệt Lão.” Ngọc Đế trầm ngâm một lát: “Thác tháp Lí Thiên Vương ở đâu?”
Một nam nhân cao lớn thô kệch nâng trong tay kim tháp, ba bước bước ra phía trước, ôm tay, thanh sắc hùng hậu nói: “Có!”
Ngọc Đế một phen sờ soạng râu dài rồi thản nhiên nói: “Ân, việc này giao cho ngươi làm đi.”
“Tuân lệnh!”
Hắn tinh thần phấn mà trả lời khiến trái tim của ta đập kinh hoàng, ta hít sâu, ngửa đầu nhìn Lí Thiên Vương. Cuộc sống giàu có và yên vui ở Thiên giới nuôi hắn một thân màu mỡ phì nhiêu. Giống như là biết ta đang nhìn hắn, hắn cũng quay đầu lại, sâu trong cái miệng kia không biết lộ ra bao nhiêu ý cười, thịt trên khuôn mặt đều dồn lại vào nhau. Đại thúc cười đến thật đẹp…
Ta chỉ cảm thấy tim co rút một trận, vội vàng nắm lấy ngực, hô hấp thật sâu, từ trước đến nay ta luôn khỏe mạnh, giờ phút này lại cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi…
Ngọc Đế vừa lòng gật gật đầu: “Ân, như thế, Tiểu Tường Tử, ngươi còn muốn nói cái gì không?”
Ta muốn nói, toàn bộ tơ hồng trong điện Nguyệt Lão hầu như là do lão già Nguyệt Lão kia uống say mà làm rối loạn, trận quậy phá vừa rồi của ta mới khiến lão nối lại tơ hồng thông suốt, thật sự không nên dùng chiêu thức ngoan độc như thế trừng trị ta a!
Thoáng chốc vẻ mặt chúng quỷ đều hoảng sợ đứng thẳng.
Thân hình khổng lồ của Mạnh Bà đứng lên, cũng tới hai trượng! Nhất thời bóng ma bao phủ toàn bộ cầu Nại Hà.
Nàng thấy cái bát trước mặt Sơ Không, Mạnh Bà giận dữ, hét lớn: “Ai dám không uống canh! Lão nương cả ngày nấu canh rất vất vả. Tiểu Vương Bát đản ngươi dám lãng phí tâm huyết của lão nương!” Nói xong, thân hình vĩ đại “thùng thùng” đạp qua thân thể của chúng quỷ mà chạy về hướng Sơ Không, tốc độ rất nhanh, so với cơ thể thật không phù hợp.
Oang Thì sợ tới mức trừng mắt ngốc, sắc mặt không còn, Sơ Không cũng rất ngạc nhiên. Chúng quỷ đều sợ tới mức mất hồn mất vía, chung quanh đều tán loạn.
Ta nhìn trái nhìn phải, thấy không ai để ý ta, nhanh như chớp chạy qua cầu Nại Hà, đi thẳng đến con đường Luân Hồi.
Trước khi chui vào Luân Hồi, ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước cầu Nại Hà có một mảng bụi đất bay lên. Chạy chạy, kêu kêu, Mạnh Bà tóm chặt Sơ Không ở trong tay không ngừng giáo huấn, những chấm nhỏ nước miếng văng lên mặt hắn, mà Sơ Không thì nhìn ta chằm chằm, ánh mắt oán độc như muốn đem ta chém thành trăm mảnh.
Ta dừng một chút, cảm thấy bản thân có chút không đúng…
Vì thế trước khi nhảy vào con đường Luân Hồi, ta giơ ngón tay cái lên với hắn, sau đó hung hăng đi vào.
Hắn bị Mạnh Bà nắm nên sắc mặt rất khó coi, ta vỗ vỗ mông, vô cùng cao hứng đi đầu thai.
Sơ Không khẳng định sẽ tránh được nhưng vẫn phải uống canh Mạnh Bà. Kiếp thứ nhất này, ta sinh ra trước hắn, ta lại có trí nhớ kiếp trước, ta lại mạnh hơn so với hắn. Nói cách khác…
Tiểu hỗn đản, ngươi chờ chết đi!