Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May
Chương 13 :
Ngày đăng: 03:57 22/04/20
Bánh xe lộc cộc chuyển động.
Ta ngẩng đầu nhìn nam tử mặc áo tím đang nhắm chặt mắt đối diện, lại túm lấy một miếng gỗ mà gõ gõ nói với hai người đánh xe ở phía trước: “Uy! Đau bụng, nước tiểu gấp rút!”
“Xú nha đầu thật là lắm chuyện!” Một người dừng ngựa lại, tên còn lại nhảy xuống xe mở cửa cho ta, hắn túm dây thừng trên tay đem ta kéo xuống xe: “Nhanh lên.” Hắn chỉ một bụi cỏ rậm rạp bên đường: “Giải quyết xong ra đây.”
Người kia nắm lấy đầu kia của dây thừng đứng thẳng. Ta nhìn trái nhìn phải, không còn cách nào khác, đành ngồi xổm trong bụi cỏ giải quyết.
Từ xa xa ta nghe tiếng la mắng của hai người kia, nói rằng nên đem ta để ở nơi hoang dã, người thì bình thường, mang theo thêm phiền toái, còn bán không được bao nhiêu tiền. Một người khác cười to: “Việc này cũng không tệ, mặc dù để Nhân Sâm Tinh ngàn năm kia chạy thoát, nhưng đổi lại một con mồi rất tốt. Nữ nhân này, bán không được có thể mang về chơi đùa, một đứa ngốc cũng không làm gì được ta.”
Ta xoa xoa cái bụng trống trơn, càng thêm nhớ sư phụ mãnh liệt.
Không sai, ta bị trói.
Sự tình biến thành thế này, là khi ba ngày trước ta tìm cách trốn khỏi sư môn.
Ta vốn định rời khỏi sư phụ chạy đến Thánh Lăng giáo ngồi hai ngày, như vậy có thể mang thêm đồ ăn về nấu sau đó giúp sư phụ đấm lưng, nhưng không ngờ rằng, khi ta mặc quần áo không chỉnh tề chạy đến sườn núi lại gặp hai gã đàn ông to lớn, đó là hai người trước mặt ta lúc này, khi đó họ đang khiêng một nam tử áo tím té xỉu, đó là nam tử đang ngủ ở trong xe tù kia.
Lúc này, hai nam tử to lớn kia lại đang thảo luận sau khi xuống núi nên tìm nơi nào để uống rượu ăn thịt, ta tốt bụng liền nói lên một câu: “Đồ ăn trong Thánh Lăng giáo rất được.” Hai nam tử cao lớn kia trừng mắt nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên ra tay với ta, ta đánh không thắng liền bị họ bắt theo.
Đi ba ngày, nam tử áo tím cũng ngủ ba ngày, ta cũng nhớ sư phụ ba ngày.
Trong trí nhớ của ta, ta chưa từng rời xa sư phụ lâu như vậy. Tuy rằng mỗi ngày sư phụ đều sai ta làm rất nhiều chuyện mà ta không thích làm, giặt quần áo chồng chất, đấm chân đấm lưng, hắn còn lấy việc đùa giỡn chế nhạo ta làm niềm vui. Nhưng mà, khi ta sinh bệnh sư phụ luôn ở bên cạnh, khi ta vì ác mộng mà tỉnh giấc cũng luôn thấy sư phụ, ta bị người ta khi dễ, sư phụ cũng giúp ta khi dễ trở lại.
Ta vò đầu nghĩ nghĩ, thật ra, so với gà hầm nhân sâm và gà con hầm nấm, vẫn là dáng vẻ của sư phụ khi xoa xoa đầu ta bảo “Tiểu Tường Tử, ngoan.” vẫn ăn ngon hơn.
Thật muốn trở về cắn sư phụ một ngụm a… Nhưng mà, hiện tại làm sao mới có thể trở về bên cạnh sư phụ lần nữa đây…
“Nha đầu ngu ngốc!” Sư phụ cắn chặt răng, phẫn nộ trừng mắt nhìn hai nam tử cao lớn ở phía sau, thống hận nghiến răng lẩm bẩm: “Ta nuôi heo, các người lại dám làm thịt trước ta…”
Tên nam tử bị sư phụ quăng khi nãy ôm thắt lưng nói: “Huynh đệ ta đã tạ tội với ngươi, cũng nguyện ý thả nha đầu kia, mấy ngày qua chúng ta cũng không ngược đãi nàng. Vì sao ngươi còn muốn làm khó xử chúng ta?”
Sư phụ cười lạnh lùng, đem ta bảo vệ ở phía sau, càn rỡ nói: “Làm khó dễ hai ngươi còn cần lý do sao?”
“Thánh Lăng giáo chớ khinh người quá đáng! Hai chúng ta chỉ muốn mang hàng trở về…”
“Ta không nghĩ thế.” Sư phụ cầm roi vung lên, cao ngạo nói: “Ngươi tới cướp a.”
Xem sư phụ cùng hai kia đánh nhau, ta gãi đầu, ngồi xuống bên cạnh nam tử áo tím: “Ngươi xem, lòng dạ sư phụ ta khá hẹp hòi.”
Nam tử áo tím im lặng một lát: “Sư phụ ngươi không phải là người thường.”
Ta gật đầu: “Ân, so với người thường lòng dạ hẹp hòi hơn một chút…Nhưng mà sư phụ đối với ta vẫn khoan dung.” Ta quay đầu nhìn nam tử áo tím: “A, ta vẫn chưa biết tên của ngươi.”
Hắn trầm mặc một lát nói: “Ta gọi là Tử Huy.”
Ta vừa định cùng hắn tán gẫu vài câu, bỗng nhiên có một tia sáng lướt qua, sắc mặt Tử Huy đại biến, lấy tay đẩy ta ngã rồi hét lớn: “Ám khí! Cẩn thận!” Ta còn chưa phản ứng lại, hơi ngẩng đầu lên đã thấy ba ngâm châm phóng tới, lúc này tránh cũng không kịp. Đang lúc ta ngây ngốc bỗng nhiên có cái roi màu đen tiến qua, sợi roi to như dây thừng lại có thể chặt đứt ngân châm.
Một tiếng “sư phụ uy vũ” của ta vừa muốn rống ra, đã thấy hai nam tử cao lớn thừa dịp sư phụ phân tâm, một người khống chế động tác của sư phụ, người kia liền vung đao chém tới!
Ta hoảng hốt, nhất thời không thể kêu ra một tiếng, trừng mắt nhìn chằm chằm nơi đó…
“Không cho khi dễ sư phụ ta!”