Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Chương 15 :

Ngày đăng: 03:57 22/04/20


Lại là một giấc mộng, nam tử đứng lẳng lặng trong bóng đêm yên tĩnh nhìn ta.



Cũng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng vạn phần phiền muộn mà mở miệng: “Ngươi đừng nhìn ta, cho dù ngươi là người trong mộng của ta, ta cũng không thể lấy ngươi làm tướng công được.”



Ngày mai đã là ngày cập kê. Sư phụ sai người của Thánh Lăng giáo tổ chức hội kén rể rất lớn, mà sắc mặt của hắn càng tới ngày đó càng khó coi. Tuy rằng ta không biết nguyên nhân, nhưng có thể nhìn ra sư phụ không thích ta lấy tướng công. Cho nên ta cũng vạn phần không hiểu, nếu hắn đã không thích, ta không lấy là được, vì sao hắn phải dàn xếp lễ hội kén rể này để khiến bản thân không vui nha?



Ta lại buông tiếng thở dài, nói với nam tử áo tím: “Sư phụ là người kỳ quái, tuy rằng hắn làm lễ chọn rể cho ta, nhưng thật ra hắn mất hứng khi ta lấy tướng công, cho nên dù ta cũng nghĩ lấy tướng công, nhưng ta cũng sẽ không lấy. Hơn nữa, ngươi vĩnh viễn chỉ xuất hiện trong mộng, khiến ta ngày ngày nhớ đến, cuối cùng không ngày nào yên ổn, không ngừng lo lắng.”



Nam tử áo tím nghe xong lời này, không biết vì sao bật cười: “Đừng lo lắng, ta sẽ nỗ lực để cho ngươi sống những ngày hạnh phúc, được không?”



Mắt ta sáng ngời, nhưng mà nghĩ đến khuôn mặt âm u kia của sư phụ, ta lại gãi đầu: “Ta sống hạnh phúc sư phụ sẽ không vui…Hay là thôi đi, ta cứ sống với sư phụ như vậy là tốt rồi.”



Nam tử áo tím im lặng hồi lâu: “A Tướng cô nương thật thích sư phụ của ngươi sao?”



“Thích cực kỳ.” Ta gật đầu: “Sư phụ ăn thịt ta cũng ăn thịt, sư phụ vui vẻ ta cũng vui vẻ.” Nam tử áo tím không nói nữa, bên tai ta dường như nghe tiếng sư phụ đang gọi, nghĩ là trời đã sáng, ta phất tay nói nam tử áo tím: “Ta đi đây, về sau chúng ta đừng gặp lại nữa.”



Mở mắt ra, trời vừa tờ mờ sáng, trong lòng ta không hiểu, sao hôm nay sư phụ có tinh thần vậy, còn dậy sớm hơn ta. Tầm mắt chậm rãi trở nên rõ ràng, ta thấy sư phụ đang đứng ở bên giường híp mắt đánh giá ta: “Mơ cái gì, miệng nói thầm như vậy?”



“Ngô…” Ta xoa xoa mắt, đáp: “Cáo biệt với người trong mộng…” Lời chưa nói xong, đã thấy trên người nặng nặng, là sư phụ xấu tính ném quần áo tới giường ta, hắn đen mặt, nghiến răng nghiến lợi hít thở hồi lâu mới nói: “Hôm nay có thể thấy rồi, không cần ở trong mộng lưu luyến như vậy!”



Ta vừa định giải thích sau này sẽ không gặp lại, sư phụ đã xoay người rời khỏi phòng, chỉ bỏ xuống một câu: “Đổi xiêm này ra, hôm nay là hội chọn rể ở Thánh Lăng giáo, ngươi theo ta xuống núi.”



Ai… Sư phụ lại khó xử bản thân.



Sư phụ đưa một bộ quần áo màu trắng, ta soi trước gương đồng, thấy bộ quần áo này thật giống với bộ quần áo mà mấy năm trước mọi người mặc khi một Đường chủ của Thánh Lăng giáo qua đời, nhưng mà cũng không khó coi, ta nhấc quần áo ra ngoài tìm sư phụ.



Sư phụ thấy ta, đầu tiên là ngẩn ra, mày nhíu lại: “Không cho cười, giả bộ quyến rũ làm gì!” Ta ngoan ngoãn hơi nhếch môi, hắn lại nhíu mày: “Đừng giả bộ dáng vẻ thành thục.”



Ta thật ủy khuất: “Ta không giả bộ a.”



“Đừng ầm ĩ! Không được lộ ra nét mặt đáng thương!”



Ta ngậm miệng, không biết làm sao nhìn hắn. Sư phụ che mặt, cảm thán một tiếng dài: “Thôi…Xuống núi đi.” Ta cúi đầu đi theo sau hắn, chỉ nghe thấy sư phụ đang lẩm bẩm đi ở trước: “Ta con mẹ nó làm sao vậy? Ta làm sao vậy? Tất cả là lỗi của người trong mộng kia, hôm nay đừng để ta biết ngươi là ai, nếu không ta thu thập ngươi, ta thu thập ngươi!”
“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi muốn gả cho hắn hay không?”



“Sư phụ không muốn ta gả, ta không gả.”



“Không phải ý của ta, ta hỏi ý của ngươi.” Sư phụ như lâm vào chấp niệm, gắt gao nhìn ta chằm chằm: “Ngươi có muốn gả không?”



Ta nhìn sắc mặt khó coi của sư phụ, có chút sốt ruột tiến lên muốn nắm tay hắn, ta muốn nói, sư phụ, ta có nói đây không phải là ý của ta sao…Nhưng không cho ta cơ hội mở miệng, sư phụ đã gật đầu nói: “Tốt, ngươi muốn thì theo ý ngươi.” Hắn xoay người rời đi, lạnh lùng ném ra một câu: “Tự ngươi mang người về Phong Tuyết sơn trang sắp xếp đi.”



Ta đuổi theo sau lưng hắn, vừa xuống lầu, sư phụ nhìn thấy Tử Huy đang đi đến trước mặt, hắn bỗng nhiên xấu tính mà quát ta: “Không cho đi theo ta!”



Ta dừng bước chân thành thật đứng tại chỗ, trong lòng không khỏi sợ hãi, sư phụ tức giận, hắn lại bỏ mặc ta.



“A Tường cô nương.” Tử Huy cùng sư phụ gặp thoáng qua, hắn đi đến trước mặt ta, gò má mang theo chút hồng hào: “Ngượng ngùng, tối qua nghe ngươi nói như vậy nên ta có chút nóng vội, hôm nay đã vội vàng tới, A Tường cô nương, ngươi đừng tức giận.”



Ánh mắt ta đuổi theo bóng lưng càng ngày càng xa của sư phụ, lời nói của Tử Huy nghe vào tai trái sau đó nhanh như chớp tống ra ngoài tai phải.



“A Tường cô nương?” Một bàn tay quơ quơ trước mặt ta, ta chớp mắt, rốt cuộc ánh mắt cũng dừng trên mặt Tử Huy. Ta xoắn những ngón tay có chút bất mãn: “Chúng ta đã nói không gặp lại.”



Tử Huy sửng sốt sửng sốt: “Thật có lỗi, nhưng ta vẫn không thể đè nén cảm xúc của bản thân, ta cảm thấy vẫn nên đến đây xem thử…”



Có một người nguyện ý làm tướng công, trong lòng ta vẫn cao hứng, nhưng mà sư phụ không đồng ý…Trên đầu thật ấm áp, Tử Huy sờ đầu ta nói: “Hiện tại xem ra sư phụ không yên tâm giao ngươi cho ta, sau này ở chung cũng có ít nhiều thời gian, ta tin tưởng hắn sẽ thấy sự thật tình của ta, tất cả sẽ tốt thôi.”



Ta vùi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy lời này của hắn có lý, trong lòng dần yên ổn.



Đảo mắt nhìn quả cầu đỏ trên tay hắn, ta chỉ chỉ: “Đây là cho sư phụ, người trả lại cho ta đi.”



Bàn tay trên đầu ta hơi cứng đờ, ta ngẩng đầu, thấy Tử Huy cười ấm áp: “Được, cho sư phụ.”



Ta nhận lấy quả cầu đỏ, nói với Tử Huy: “Ta mang ngươi về Phong Tuyết sơn trang, hôm nay ngươi quét sân trước đi.”



“… Được, quét sân.”