Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May
Chương 19 :
Ngày đăng: 03:57 22/04/20
Đi được một nửa trên con đường xuống hoàng tuyền, còn chưa thấy điện minh phủ, bi thương nặng nề đè lên lòng ta, rốt cuộc cũng khiến ta không thể bước đi tiếp. Ta gọi quỷ sai dẫn đường dừng lại, ngồi xổm ở ven đường nở đầy hoa, hung hăng mà đổ nước mắt nước mũi khóc một hồi.
Nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!
Chỉ cần nhất nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một khuôn mặt ngu ngốc đang nhìn một cái mặt phấn khởi, gọi “Sư phụ, sư phụ”. Ta che mặt, cái đầu tóc dài như lá mùa thu trong gió, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua là có thể rụng xuống.
Đó là ta… Mẹ nó, người có chỉ số thông minh ngang bằng với Hao Thiên Khuyển (con chó đi theo Nhị Lang Thần) lại có thể là ta!
“Ta thích sư phụ nhất!” “Ta cùng sư phụ trở về Phong Tuyết sơn trang đi, ta thay ngươi lật sách quạt mát, thay ngươi đấm vai bóp chân!” “Sư phụ, sư phụ…”
Sư phụ sư phụ…
Hai chữ sư phụ trong trí nhớ ngu xuẩn kia cứ như lời của Phật Tổ mà không ngừng vang vọng bên tai, như muốn nhắc nhở bản thân ta đã sống qua mười lăm năm không có tôn nghiêm như thế nào, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đây là vết bẩn không thể xóa nhòa trong cuộc sống mấy trăm năm nay của ta.
Không sai, Sơ Không, ngươi làm được rồi, quả thật ngươi đã sai sử ta như sai sử một thái giám!
Quỷ sai bên cạnh nhìn không được nữa mới đến vỗ vai ta: “Uy…Ngươi có khỏe không?”
Mặt ta chảy nước mắt, cười thảm quay đầu nhìn hắn nói: “Không có việc gì, tất cả đều đã trôi qua, ta đã bình tĩnh trở lại.”
Chính là nam nhân này… Nam nhân này đã ép ta uống hai chén canh, khiến ta có cuộc sống bị sỉ nhục như vậy, lửa trong lòng lại bùng cháy, ta nói: “Uống, đương nhiên uống, một kiếp này ta nhất định phải bắt ngươi uống ba chén!” Nói xong, ta ra sức túm Sơ Không đi về hướng quỷ sai kia.
Sơ Không kinh hãi, lập tức cố định thân thể: “Ác độc!” Ta nhất thời không thể kéo hắn, lại nghe hắn mắng, nghĩ đến trước kia khi hắn ép ta uống sao không nói chính hắn ác độc! Ta giận dữ cắn một phát lên tay hắn, hắn đau liền rên lên một tiếng: “Hao Thiên Khuyển là thân thích của ngươi đi!” Hắn nhéo mặt ta: “Bỏ miệng ra.”
Ta cắn không thả, lại hung hăng đánh một quyền lên bụng hắn. Ta định đánh quyền thứ hai thì Sơ Không đã xoay người né đi. Trên thực tế, ta không thể đánh lại Sơ Không thần quân, cho nên trong thoáng chốc ta liền cảm thấy hoa mắt, phía sau lưng đau xót, là Sơ Không đem ta ấn xuống cạnh giếng bên con đường súc sinh. Hắn bóp cổ của ta, nghiêm mặt nói: “Xin lỗi! Kiếp sau ta cho ngươi làm súc sinh!”
Tốt, xem ai làm súc sinh!
Ta cắn răng một cái, gập đầu gối lại thúc vào bụng hắn, thừa dịp hắn co rúm thân mình ta hét to một tiếng, phát ra hết sức lực toàn thân nhấc thân thể của hắn lên. Sơ Không ngạc nhiên, ta cố gắng hết sức lật người hắn lại, để đầu hắn cắm xuống dưới, lọt thẳng vào đường súc sinh.
Trong lòng ta mừng như điên, kiếp tiếp theo có thể thuận lợi thoát khỏi Sơ Không! Nhưng trên mặt chưa kịp cười, chợt thấy da đầu đau xót, là Sơ Không kịp thời nắm lấy mái tóc bị rơi ra khi nãy của ta. Ta cảm thấy trọng tâm của thân thể thay đổi, thân mình nhẹ đi, da đầu đau nhức, trong lòng ta lại có điềm xấu mãnh liệt, tay muốn tóm cái gì đó như chỉ bắt được hư không. Chỉ có Sơ Không như quỷ nở nụ cười hoa lệ, kéo ta theo: “Ngươi muốn đấu với ta tới cùng a! Ngươi đấu a!”
Ta hoảng sợ, mở to mắt, nhìn địa phủ tối tăm càng ngày càng xa. Bên tai giống như có tiếng cảm khái không mặn không nhạt của Diêm Vương: “Ai nha, hỏng bét, hai tiên nhân đầu thai làm súc sinh, kiếp này nên viết thế nào đây? A, ta còn phải trở về báo cáo nữa.”
Súc sinh…
Các ngươi là đàn súc sinh! ——