Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May
Chương 22 :
Ngày đăng: 03:57 22/04/20
Đường xuống hoàng tuyền đã quá quen thuộc, căn bản là không cần quỷ sai dẫn đường nữa.
Một đường nhẹ nhàng đi xuống, ở trước cửa địa phủ thấy Sơ Không đang nói chuyện cùng một quỷ sai, đến gần thì loáng thoáng nghe hắn nói: “Làm phiền thông báo, ta có chuyện quan trọng muốn gặp Diêm Vương.” Nghĩ rằng chắc hắn cũng mới đi xuống không bao lâu.
Quỷ sai chỉ thấp đến nửa thân hình của Sơ Không gật đầu, đang muốn đi bẩm báo cho hắn, đảo mắt qua nhìn thấy ta, nhất thời cái mặt đã đen càng thêm đen, hắn liên tục lui về sau mười bước, hét lớn: “Mau mau! Hai người bọn họ lại gặp nhau!”
Địa phủ vốn đang yên tĩnh, nghe hắn gọi như vậy, dường như cả nước sông Vong Xuyên cũng ngừng chảy, toàn bộ địa phủ cứng lại trong chốc lát, sau đó toàn bộ quỷ sai cùng quỷ hồn đầu thai đều chạy tán loạn, để lại duy nhất mình ta cùng Sơ Không đứng xấu hổ.
Ta bĩu môi, không nói gì đầu chảy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, ta cùng Sơ Không đứng chung một chỗ, đã mang đến bóng ma tâm lý cho họ a…
Khi ta đang cảm thán, Sơ Không quay đầu nhìn ta, nheo mắt nguy hiểm: “Không phải bảo ngươi tự tìm cách trốn đi sao, sao có thể ngu ngốc đến mức độ này.”
Không có ý định giải thích với hắn suy nghĩ phức tạp khúc khuỷu trong lòng ta, ta nói: “Mang một bộ da lông của súc sinh có thể sống thoải mái sao, ta mới không muốn làm hổ yêu đâu.” Ta lập tức đi đến điện Diêm Vương: “Thà cùng ngươi đến báo chuyện trên đó với Diêm Vương, phải uống canh Mạnh Bà thì uống canh Mạnh bà, nên đầu thai thì đi đầu thai, kiếp tiếp theo Lí Thiên Vương muốn ép buộc thế nào thì ép buộc thế đó, ta không muốn lo lắng cố gắng đấu với ngươi nữa. Mệt chết.”
Ta đi về phía điện Diêm Vương một lát, không nghe thấy tiếng châm chọc khiêu khích của Sơ Không, cũng không nghe thấy tiếng bước chân đi tới, kỳ quái quay đầu lại nhìn thì thấy Sơ Không đang sững sờ nhìn ta chằm chằm, ta hỏi: “Không phải ngươi muốn đến điện Diêm Vương sao? Đi a.”
Sơ Không trừng mắt nhìn, giống như đã hồi phục tinh thần, hắn ngẩng đầu ngạo mạn nói: “Hừ, ta làm cái gì đương nhiên bản thân ta biết rõ ràng, ai cần ngươi nhắc nhở.”
Ta nhéo nhéo nắm tay, người này thật sự là… Chịu đựng hạ lửa giận, ta không hề để ý tới hắn, nghĩ rằng ngẫu nhiên để hắn lên mặt cũng không có gì.
Đẩy cái cửa rất nặng ra, ta bước vào điện Diêm Vương. Điều đáng quý chính là hôm nay Diêm Vương không có ngửa đầu ngủ ở sau thư án, mà là đang nghiêm trang tựa vào bàn như đang xử lý chuyện quan trọng gì. Phán quan bên cạnh hắn lại nhìn hắn viết viết cái gì đó, nhẫn nhịn đến nỗi đầu nổi đầy gân xanh.
Một viên đá lăn tới giữa một đống viên đá, tìm được mới đúng là ý trời…
Qua cầu Nại Hà, đi tới lục đạo luân hồi, ta nhìn cái giếng âm dương chia cắt hai thế giới, trong đầu bỗng nhiên có một ý nghĩ: “Sơ Không, ta cảm thấy trên người chúng ta nhất định cũng sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, phân chia ranh giới cả đời cũng rất hư ảo, chúng ta nên thực tế chút đi.”
Sơ Không liếc mắt nhìn ta, ta trịnh trọng nói: “Kiếp tiếp theo, ngươi đầu thai thành nữ nhân là tốt rồi.”
Hắn nguy hiểm nheo mắt: “Tiểu Tường Tử, nếu không ngại chúng ta đổi phương thức đi.” Hắn nói: “Ngươi đầu thai làm nam nhân cũng rất tốt, vốn dĩ tính tình ngươi cũng thô lỗ như đàn ông, kiếp tiếp theo chỉ cần ngươi thống nhất thân thể và tính tình lại, chúng ta sẽ tránh được những tình cảm không nên có, đây chẳng phải rất tốt sao?”
“Ta sẽ không làm nam nhân, ta không quen với thân thể nam nhân.”
Sơ Không hừ lạnh: “Buồn cười, ta đường đường là nam nhi chính trực, có thể quen thuộc với thân thể nữ nhân sao?”
Hắn dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện liền dễ dàng gây nên xích mích, ta hít sâu, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại: “Tốt, chúng ta vẫn nên đầu thai đúng vị trí đi.”
Ta bước đến giếng luân hồi, đang chuẩn bị nhảy vào chợt thấy hai vai căng thẳng, là Sơ Không tóm lấy vai ta, kéo ta về phía “Dương” kia, hắn rõ ràng muốn ta đầu thai thành nam nhân.
“Đại gia!” Sao ta có thể để bản thân ăn đau khổ này, cũng tóm lấy cổ Sơ Không, dừng sức kéo hắn về bên “Âm”.
Tay áo tung bay, hai ta do dự hỗn loạn không biết dùng tư thế gì mà rơi xuống giếng luân hồi. Nhưng ta nhớ được, trước khi tiến vào bóng đêm, trong lòng ta bỗng nhiên có hơi thở âm lãnh xông ra, quấn lấy toàn thân ta…