Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Chương 24 :

Ngày đăng: 03:57 22/04/20


Sơ Không hận như muốn bóp chết ta: “Bảo ngươi đầu thai làm nam nhân, ngươi ngoan ngoãn đầu thai thì tốt rồi, nếu ngươi không giãy dụa sao có thể thành thế này!”



“Bảo ngươi đầu thai làm nữ nhân sao ngươi không đầu thai đi a?” Ta phản bác một câu, lại nói: “Nếu không phải ngươi có lòng dạ tiểu nhân muốn hãm hại ta, chúng ta có thể biến thành thế này sao?”



“Buồn cười, cái chủ ý ngu ngốc này là ai đề xướng trước? Giờ ngươi lại muốn đổ chậu phân lên đầu ta sao?”



“Ai muốn đem chậu phân đổ lên đầu ngươi a? Ta cũng không muốn lãng phí phân!”



Sơ Không giận dữ: “Ngươi là nữ nhân sao có thể nói chuyện khó nghe như vậy?”



Ta cũng giận dữ: “Nếu ngươi giống Lục Hải Không, ta sẽ nói chuyện khó nghe như vậy sao? Ngươi nói ra lời nào cũng là chỉ trích ta, nói chuyện như ngươi dễ nghe lắm sao!”



“A, ngươi còn dám đem ta ra so sánh, nếu ngươi ngoan ngoãn giống A Tường ngốc, ta có thể hung dữ với ngươi sao?”



Lời này vừa ra khỏi miệng, ta không biết nói tiếp thế nào, Sơ Không cũng ngẩn ra.



Trong phòng im lặng hồi lâu. Sơ Không cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng ngồi xuống bên giường ta.



Ta căn bản không muốn để ý tới hắn, nhưng thấy một mỹ nhân ung dung uyển chuyển lại mở hai đùi ngồi như đàn ông ở bên cạnh, ta cảm thấy có chút buồn cười, cúi đầu lại thấy cái ngực bằng phẳng rộng lớn của mình, ta thở dài một trận.



Ta thở dài, Sơ Không cũng thở dài theo, trong phòng tiếng thở dài cao thấp nối tiếp nhau, ta lại hỏi: “Thay đổi giới tính không nói, nhưng đầu thai thì cũng nên đầu thai vào trẻ sơ sinh chứ, thế này thật chẳng ra gì…Không cho ta chút thời gian để thích ứng chút nào, này tính là cái gì!”




Nhất thời ta cảm thấy một kiếp này thật hoang đường và buồn cười.



“Ta… Ta mang… Mang thai?” Sắc mặt Sơ Không trắng bệch, ánh mắt tan rã. Hắn xoa xoa cái trán, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại: “Không đúng. Nhất định là có vấn đề.” Hắn đứng dậy, vừa nhỏ giọng nỉ non lời này, vừa đi ra khỏi cửa, nha đầu quỳ trên đất muốn đi theo hắn, lại bị hắn hung hăng quát: “Đứng lại! Nằm sấp trên đất! Không cho phép nhúc nhích!” Chắc giờ suy nghĩ của hắn đã hỗn loạn đến cực điểm: “Ta phải bình tĩnh một chút…Cần phải bình tĩnh.”



Kỳ thực, hỏi ra được kết quả như vậy, ta cũng ngạc nhiên không kém so với Sơ Không, nhưng bởi vì đối tượng chính là Sơ Không nên vâu chuyện có chút bi này lại có phần vui vẻ trong đầu ta.



Ta hỏi tiểu nha đầu vẫn đng quỳ trên đất: “Đứa nhỏ lớn thế nào?”



“Ước chừng ba tháng rồi…”



“Nói bậy!” Thuộc hạ trung thành của ta lên tiếng: “Ba tháng trước tướng quân cơ bản không có trở về phủ! Thanh Linh công chúa sao có thể mang thai?”



“Nô tì thề với trời những câu trên đều là thật!” Tiểu nha đầu lập tức phản bác nói: “Ba tháng trước tướng quân có một lần say rượu, ngủ lại phòng của công chúa…Sau khi biết bản thân có thai cũng từng nghĩ đi báo cho tướng quân, nhưng tướng quân ngày ngày đều ở cùng Hinh Vân cô nương…Công chúa lại là người cao ngạo…”



Ta gật đầu, trong lòng có chút thở dài, có lẽ công chúa đến cuối cùng vẫn không đem chuyện này nói cho tướng quân, tướng quân kia vĩnh viễn cũng không biết bản thân hắn có một đứa nhỏ.



Khi không lại để Sơ Không nhặt được món hời làm nương…



Đột nhiên ta nghĩ rất muốn nhìn thấy Sơ Không khi sinh nở sẽ có nét mặt thế nào—