Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May
Chương 27 :
Ngày đăng: 03:57 22/04/20
o thái độ này của hắn có bao nhiêu đáng đánh đòn, ở bên giường nở nụ cười: “Sống lại là tốt rồi.”
Mi mắt Sơ Không hơi giật giật, liếc ta một cái: “Ngươi…Thật lo lắng cho ta sao?”
“Thật lo lắng.”
Giống như là không nghĩ ta sẽ trả lời thẳng như vậy, Sơ Không không hé răng, đầu chui vào trong chăn, nhưng mà ta vẫn thấy cái lỗ tai của hắn đang yên lặng đỏ lên.
Ta âm thầm lau lệ xót xa: “Ngươi chết, còn có ai xông pha phía trước đâu, đến lúc đó ta cũng chết, phải đi hôn má Diêm Vương, cũng là ngươi đã hôn qua hắn, nghĩ đã thấy khủng bố.”
Trong phòng im lặng một lát, đầu Sơ Không lại chui từ trong chăn ra, hắn nhìn chằm chằm ta, vô tình nói: “Ngươi đi ra ngoài.”
“Đi chỗ nào?” Ta bừng tỉnh đại ngộ: “Xem ta thật hồ đồ, cần phải để đại phu xem mạch cho ngươi trước!” Ta túm chặt cằm Sơ Không: “Ta biết đứa nhỏ không còn ngươi hẳn là rất khổ sở, nhưng mà cuộc đời nhất định sẽ có những giai đoạn khó khăn, mỗi lần gặp trở ngại chúng ta đều phải làm cho cuộc sống thêm phong phú hơn.” Ta nhìn Sơ Không, trong sự tái nhợt của hắn có mang theo sắc mặt xanh đen: “Ngươi nhất định phải kiên cường!”
Sơ Không dùng sức hất tay ta ra, run run chỉ vào cửa phòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút!”
Ta rời khỏi phòng như mong muốn của hắn, khi Trương đại phu cùng tỳ nữ tiến vào, ta đã nói thật thấm thía: “Công chúa mới mất đứa nhỏ, cảm xúc không khỏi có chút sa sút, các ngươi hầu hạ cẩn thận.”
Không ngủ không nghỉ ở bên Sơ Không ba ngày, cho dù thân thể của tướng quân này là kiên cường sắt thép nhưng ta vẫn không thể không mệt mỏi. Trở về phòng của mình, ta lập tức lên giường nằm, nhắm mắt muốn ngủ, nhưng khi thế giới trở nên yên tĩnh, ta như nghe thấy gì rạo rực ở ngực.
Ta sờ hai gò má đột nhiên nóng lên, ngửa mặt lên trời thở dài, tình huống có chút không ổn a…
“Ngươi… Lo lắng co ta?”
“Ân, cũng biết.”
“Tề quốc cùng Vệ Quốc có khả năng sẽ khai chiến, làm không tốt thì lên chiến trường chính là ta a!”
“Cái này đại khái cũng đoán được.”
Ta cắn răng: “Cái gì ngươi cũng biết sao lại không nói cùng ta? Cái tên âm hiểm như ngươi chắc muốn ta chết ở chiến trường rồi đi tái giá đi!”
“Những việc này ta biết khi ở viện của Hinh Vân ngày hôm đó, ta đang tìm cơ hội nói với người.” Sơ Không nói: “Lúc đó nếu không phải đột nhiên đau bụng, bốn tên kia sớm đã bị ta bắt.”
Ta kỳ quái hỏi: “Không phải ngươi có pháp lực sao?”
Sơ Không cười nhạo: “Cái này gọi là xâm nhập linh hồn… quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu. Hiện tại thân thể này của ta có chút vướng víu, nếu như hai ta có thể đổi cho nhau, nhất định ta sẽ đùa chết mấy người phàm kia.”
Ta thở dài: “Sự thật là chúng ta không có biện pháp trao đổi thân thể cho nhau a, vì thế chúng ta vẫn nên chạy đi, nếu ngươi muốn ở lại thì ta chạy trước.”
Lời của ta còn chưa dứt, chợt nghe tiếng đập cửa, tỳ nữ ở bên ngoài nói: “Tướng quân, hoàng thượng có chỉ, muốn tướng quân lập tức vào cung.”
Sơ Không nhìn ta, thản nhiên nói: “Ngô, xem ra, ngươi chạy không được.”
Ta che ngực, yên lặng rơi lệ đầy mặt —