Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May
Chương 37 :
Ngày đăng: 03:57 22/04/20
Trong không trung vang lên một tiếng nổ, ta ngẩng đầu đã nhìn thấy nhiều tia sáng như những bông tuyết lã chã rơi xuống.
Thị Huyết trận đã phá.
Tay áo Sơ Không tung bay, thân ảnh cô đơn đứng trên đỉnh núi tuyết, gió to thổi áo bào cùng mái tóc của hắn lay động, ta không nhìn thấy rõ mặt của hắn, nhưng chỉ một hình ảnh này đã đánh thẳng vào lòng ta, ta che ngực muốn đè lại trái tim đang đập quá nhanh.
Hàng thứ cấp kia…Không có việc gì lại bày ra dáng vẻ xinh đẹp như thế làm gì a…
Bỗng nhiên Sơ Không chuyển đầu, nhìn về phía ta, Tử Huy bên cạnh lại phất phất tay cười tủm tỉm hô to với hắn: “Sư phụ đại nhân, đã lâu không thấy.”
Nét mặt Sơ Không ta không nhìn rõ có gì đó bất thường không, nhưng khi ta tỉnh lại thì mặt đất dưới chân đã rung lên hai lần, Tử Huy yên lặng buông bàn tay vẫn còn đặt bên hông của ta ra, cười nói: “Hỏng bét, ta lại không biết kiếp này sư phụ đại nhân là thần quân, không thể chọc được.”
Ta liền nghiêng mắt nhìn hắn, thì ra con người đều là động vật sợ kẻ mạnh sao.
“Phá trận phải chết!” Yêu thú kia vẫn chưa đi, đứng ở chỗ kia ngửa mặt lên trời thét dài, ta chỉ vào con yêu quái lông rậm hỏi Tử Huy: “Cái này là sao, trận đã phá, nó cảm thấy nếu kêu một tiếng như thế thì chúng ta sẽ vỡ gan nát mật mà chết sao?”
Tử Huy hí mắt cười: “A Tường cô nương vẫn thú vị đáng yêu như thế.”
“Ầm ĩ chết đi được!” Từ rất xa cũng nghe được tiếng quát của Sơ Không, hắn động thân thoáng chốc đã không thấy đâu, sau một lúc hắn đã xuất hiện trên đỉnh đầu con quái thú lông rậm. Quái thú lông rậm lập tức nhảy lên nhào vào người Sơ Không, Sơ Không chỉ đứng ở chỗ kia không né tránh, trong tay phát ra tiên khí, đánh lên đầu quái thú khiến nó cứng đờ cả người.
Tử Huy nóng đầu mà khen ngợi: “Ân, sư phụ đại nhân bình tĩnh quyết chiến cũng có vài phần bản lĩnh.” Ta kích động đến mức run lên, vui vui vẻ vẻ chạy tới chỗ Sơ Không: “Thật tốt a Sơ Không! Cứ bắt nó xẻ thịt ăn đi! Để ta xẻ thịt, ngươi đi nhóm lửa chuẩn bị nướng thịt đi!”
“A Tường… Cô nương…” Thanh âm Tử Huy gọi ta nhanh chóng đã bị ta gạt qua sau đầu, ta chạy đến bên người quái thú lông rậm, sờ sờ cái thân đầy lông của nó: “Lông này có thể bán được giá tốt a, ta nên hạ dao ở nơi nào a, không thể để rớt giá được.”
Khi ta đang phát sáng hai mắt nói thầm thì Sơ Không đột nhiên đi tới, móng vuốt của hắn hất tay ta ra: “Ta bắt được, không cho ngươi ăn.”
“Vì sao!” Ta thật phẫn nộ.
Sơ Không lé mắt chậm rãi liếc nhìn Tử Huy một cái, cực kỳ ghét bỏ mà hừ lạnh một tiếng: “Không phải ngươi có người giúp sao, ngươi bảo hắn đi mà bắt cho ngươi một con, đây là của ta bắt được, ta cứ không cho ngươi ăn đấy.”
Tử Huy ho nhẹ hai tiếng, giống như hơi xấu hổ khi bản thân lại rơi vào trận tranh cãi này. Sơ Không căm tức nhìn Tử Huy. Lúc này ta không có tâm tư để ý Tử Huy chỉ nhìn chằm chằm Sơ Không, rất bất mãn với hành vi giống tiểu hài tử này của hắn: “Hai ta còn phẫn biệt ta với ngươi sao, ta lột da nó bán lấy tiền không phải là để chúng ta dùng sao, ta cắt thịt nó nướng chín không phải là để chúng ta ăn sao. Ngươi lại đột nhiên kiêu ngạo như vậy là có ý gì?”
Sơ Không lắc đầu suy nghĩ, sau đó mang tròng mắt chuyển qua nhìn ta: “Đôi ta cùng nhau?”
Ta mờ mịt lại kinh ngạc: “Bằng không ai với ai cùng nhau!”
Nghe được câu trả lời này Sơ Không rốt cuộc cũng liếc mắt ta một cái, khóe miệng nhếch lên, sau đó hắn cố gắng đè xuống, phụng phịu nói: “Hừ, được rồi, miễn cưỡng cho ngươi làm cũng được, ta muốn ăn thịt ở cái lưng, ngươi không được cắt hỏng.”
Tử Huy uống ngụm trà: “A Tường cô nương ghen tị sao?”
Ta vùi đầu ăn bánh bao: “Hừ, ai có kia thời gian rỗi ghen tị với hắn! Để hắn một đêm thượng mười nữ nhân đi, ngày mai chắc chắn nhiễm bệnh hoa liễu.”
Tử Huy ho nhẹ hai tiếng đột nhiên cười hỏi: “Đều thích đối phương như vậy, vì sao lại không thể thẳng thắn một chút? Hai ngày nay ta và ngươi ở cùng nhau, Sơ Không tức giận không nhẹ.”
“Ta thích hắn… Biểu hiện thật sự rõ ràng thế sao?”
“Thật rõ ràng.”
Ta im lặng, không nói gì. Đúng vậy, biểu hiện của ta rất rõ ràng…Cái hàng thứ cấp Sơ Không kia nhất định phải cho ta một kết quả rõ ràng, để ta có thể thanh thản ổn định mà ở cùng hắn! Ta lại vù vù nhét bánh bao vào miệng, Tử Huy nói: “Trực tiếp nói với hắn đi, lấy tính tình của Sơ Không kia, muốn hắn mở miệng là việc cực khó.”
“Cũng không phải chưa nói qua với hắn! Hắn luôn không rõ ràng với ta khẳng định là ở thiên giới còn có một cô nương xinh đẹp đang chờ hắn nha! Hai người họ còn muốn cùng nhau đi ngắm sao…” Lời này thốt lên cũng khiến bản thân ta ngẩn ra.
Thì ra…
Ở sâu trong nội tâm của ta, luôn luôn hoài nghi Sơ Không như thế.
Lần lượt ám chỉ, mặt dày nói cho hắn, hắn thích ta, mỗi lần đó ta đều nghĩ muốn hắn cố gắng lấy dũng khí trực tiếp nói với ta, cho ta một đáp án xác định.
Nhưng mà mỗi một lần… Chưa bao giờ hắn thẳng thắn trả lời.
Biểu hiện của hắn, hành vi của hắn chưa bao giờ thể hiện ra một câu “Không sai, ta thích ngươi.”
Đóa hoa nhỏ Oanh Thì gặp ở địa phủ kia, thủy chung lặng lẽ mai phục trong nơi âm u của lòng ta, nhắc nhở ta, Sơ Không có thể đối với nữ nhân khác ôn nhu như vậy. Chỉ một điều này đã đủ để phủ nhận mọi mong chờ của ta đối với hắn.
Ta dùng chiếc đũa chọc bánh bao vỡ nát, thật lâu mới nghẹn ra một câu: “Cũng chưa từng mời ta đi ngắm sao a.”
“Một khi đã như vậy, A Tường cô nương hôm nay liền cùng ta đi ngắm sao đi.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, Tử Huy cười cười: “Chúng ta cùng đi Hoa Lâu ngắm sao.”
Ta nhíu mày, xoay mình đề phòng nhìn Tử Huy: “Ngươi muốn làm gì?”
Tử Huy cười thần bí: “Làm cho Sơ Không thần quân nói ra lời từ đáy lòng. A Tường cô nương không muốn nghe sao?”
“Không muốn…” Thịt trong bánh bao bị chọt rớt hết ra ngoài: “Mới là lạ…” ——