Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May
Chương 45 :
Ngày đăng: 03:57 22/04/20
Lại một lần nữa đứng bên giếng luân hồi, chỉ là lần này bên cạnh thật yên tĩnh khiến ta không quen.
Ta quay đầu nhìn, con đường hoàng tuyền bên cầu Nại Hà vẫn chưa tan biến, ta cảm thấy địa phủ lúc này lạnh lẽo hơn trước kia rất nhiều.
Một hồn một phách từ hạt châu màu tím thoát ra, theo con đường luân hồi đi đầu thai. Nhìn hồn phách đang dần trôi đi, ta đột nhiên có chút sợ hãi, ta không biết kiếp tiếp theo Sơ Không sẽ ở đâu, trong biển người mênh mông này làm sao có thể tìm được hắn, cũng không biết khi gặp lại dung mạo của hắn đã thay đổi như thế nào, nhưng mà…
Đã là hiện thực thì không thể trốn tránh, ta chỉ có thể mặc áo giáp mà đi đối mặt.
Ta thu hạt châu màu tím vào lòng rồi thả người nhảy xuống giếng luân hồi.
Ba năm nhân thế vội vàng qua đi.
Không có Sơ Không bên người, ta có thể chậm rãi mà thưởng thức sự phồn hoa sầm uất của nhân giới. Không có người nào sẵng giọng tranh cãi, những ngày của ta trôi qua thật thư thái. Cho đến bây giờ ta mới biết được, Sơ Không ngạo mạn ở bên cạnh đã mang đến cho ta bao nhiêu phiền não cùng khó chịu.
Nhưng mà, đến đêm dài thanh tĩnh, một mình một người yên lặng nhìn trời đầy sao, ta lại không có thuốc chữa mà nghĩ đến Sơ Không, nghĩ những khoảnh khắc tranh cãi ầm ĩ đến không chịu nổi, ta thật đáng hổ thẹn nhớ lại cuộc sống bị chọc giận đến mức phổi như muốn nổ tung kia.
Sơ Không đến bây giờ cũng không hoàn mỹ, miệng thì tiện tính tình thì xấu, chưa bao giờ làm chuyện gì khiến ta vui sướng, ngay cả cây quạt nói bồi thường cho ta cũng chưa bồi, nhưng hắn vẫn cứng như sắt thép mà đào một lỗ trong lòng ta, nghênh ngang ngồi xuống, bắt chéo chân, cái mặt đáng đánh đòn mà nhìn ta: “Ta liền muốn vào thì ngươi làm gì được ta?”
Ta hận không thể bóp chết hắn, nhưng chính là không nỡ. Cho nên chỉ có thể để hắn ngồi ở đó, biến thành thứ mà ta nuốt vào không được phun ra cũng không xong.
Ta không biết tâm tình như vậy rốt cuộc có phải là “tình yêu nam nữ” hay không, ta chỉ biết, mỗi khi ta nghĩ đến hắn, bầu trời của ta sẽ rất quang đãng không có mây.
Cho nên, vì muốn gặp lại hắn, ba năm ở nhân gian này ta đã liều mạng tìm được một hồn bốn phách của Sơ Không, còn một hồn hai phách vẫn không biết tin tung tích. Ta đã mang chuyện mà phán quan cho rằng một ngàn năm cũng không thể hoàn thành làm được hơn một nửa, có lẽ là ý trời, cũng có lẽ là hồn phách của Sơ Không tự tìm đến ta.
Cuối tháng ba, những đóa hoa khoe màu đua sắc mọc lên ven đường, ta một đường thưởng hoa, cưỡi lừa đi đến đô thành nước Yên. Nghe nói hoàng cung nước Yên gần đây có quỷ hồn thường lui tới, vốn dĩ trong hoàng cung có gì đó quỷ dị cũng là bình thường, nhưng mà lúc này ta không thể buông tha cho bất cứ dấu vết nào.
Vào thành ta tìm khách điếm đem con lừa gửi lại, thanh toán tiền thuê phòng liền đi về phía hoàng cung.
Ta mang chén trà thả ra muốn mở miệng nói chuyện thì Sơ Không giang hai tay che trước Đại Hoa nói: “Tiểu Tường đừng đánh Đại Hoa, là Sơ Không không tốt, Sơ Không không nên ham chơi, lần sau không dám nữa, ngươi đừng đánh nàng…”
Dáng vẻ này của hắn không biết vì sao khiến ta nhớ tới Lục Hải Không, một năm kia, hắn cũng dùng dáng vẻ này ngăn trước phụ thân tể tướng, che chở ta. Mà hiện tại, hắn đã quên hoàn toàn.
Ta lấy lại tinh thần, xoa thái dương, nói: “Sơ Không không cần thiết phải xuống núi nhìn cái gì, đợi sau khi tu thành tiên thì có rất nhiều thời gian đi chơi…” Lời của ta còn chưa dứt, liền nghe Sơ Không cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vì sao phải tu tiên?
Ta ngẩn ra: “Ngươi nói cái gì?”
Sơ Không cắn chặt răng, thẳng thắn thành khẩn nói: “Sơ Không vì sao phải tu tiên? Vì sao phải nghe lời Tiểu Tường?”
Bởi vì, nếu không tu thành tiên, sau này sao ngươi có thể nuôi ta qua ngày? Nếu như không tu thành tiên, sao ngươi có thể trở lại thành Sơ Không thần quân? Nếu như không tu thành tiên, sao ngươi có thể trở về thiên giới lấy ta? Ngươi còn nhiều lời hứa vẫn chưa thực hiện như vậy, vì sao không nghe lời ta nói, vì sao không cố gắng tu tiên…
Nhưng mà, ta ngây người ngẩn ngơ lại giật mình hoảng sợ, Sơ Không trước mặt ta lúc này không phải là Sơ Không trước kia. Với hắn mà nói, Sơ Không thần quân hứa hẹn với ta cũng giống một người xa lạ hứa hẹn với ta, không liên quan tới hắn, hắn không có trí nhớ trước kia, hắn là một người hoàn toàn mới.
Ta dựa vào cái gì đem nguyện vọng của mình đổ lên người hắn?
Ta vì bản thân nhận ra được những điều này mà ngây người. Chỉ nghe Sơ Không cúi đầu nói kiên định: “Ta không muốn tu tiên, ta muốn giống như bọn Đại Hoa. Vì chuyện này mà khi dễ bọn Đại Hoa, Tiểu Tường thật vô lý.”
Đối mặt với chỉ trích như vậy ta không có lời nào để chống đỡ, sau một lúc im lặng thì nói: “Ngươi đã không muốn tu tiên thì đó là sai lầm của ta rồi.” Ta thu hồi dây trói trên người Đại Hoa, yên lặng vào phòng, trước khi đóng cửa nói với bọn họ: “Về sau không được như thế nữa, khi đi phải nhớ nói với ta một tiếng, đừng để ta lo lắng.”
Bên ngoài cửa gỗ, thanh âm đối thoại của hai đứa nhỏ truyền rõ ràng vào tai ta: “Sơ Không, tiên tử hình như rất thương tâm, ngươi đi xin lỗi nàng đi.”
Thanh âm Sơ Không có chút mờ mịt: “Xin lỗi thế nào?”
Hẳn là ta phải xin lỗi bọn hắn mới phải. Đột nhiên hạt châu màu tím trước ngực sáng ngời, hạt châu này thường giao tiếp với hồn phách của Sơ Không, giống như có linh tính, hồn phách của Sơ Không ở gần đây sao? Ta buông sự phức tạp trong lòng ra, đẩy cửa sổ đi ra ngoài, đuổi theo hướng mà hạt châu dẫn đường…