Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May
Chương 49 :
Ngày đăng: 03:57 22/04/20
Ta ôm cái gáy đau nhức tỉnh dậy, nằm trong tuyết một đêm thân thể như đông cứng lại.
Tiểu hài tử chết tiệt lại thật sự dám đánh ta hôn mê, để ta ngủ ở trong tuyết một đêm! Trong lòng ta hận đến chảy máu, ta vất vả nuôi hắn lớn lên, giúp hắn ngưng hồn tụ phách, vài lần suýt đã mất mạng, nghĩ xem Tường Vân tiên tử ta có bao giờ vì ai mà trả giá nhiều tâm huyết như vậy chưa, thắng lợi đã đến trước mắt, Cẩm Liên lại một cước chặn ngang cướp thành quả của ta! Thù mới hận cũ, ta hận không thể bắt lấy tàn hồn kia của hắn ném cho Lộc Mã Thú ăn luôn, để hắn biến thành phân bón tẩm bổ cho mặt đất khắp thế gian!
Mà đằng sau sự tức giận càng ngày càng nhiều chính là ủy khuất cùng với không cam lòng, Cẩm Liên là người xấu, mà Sơ Không lại còn đi theo người xấu kia rồi…
Sự giáo dục của ta thật là thất bại a.
Ta vỗ vỗ mặt, thầm nghĩ không thể buông tha như thế, những món nợ này ghi lại, chờ đến khi Sơ Không tìm trí nhớ về được rồi ta sẽ chậm rãi bắt hắn trả! Ta đứng dậy, chợt thấy từ sau có một cỗ yêu khí mạnh mẽ vọt tới, theo bản năng ta niệm tiên chú hộ thân xoay người sang chỗ khác, chỉ nghe một tiếng hí đã thấy một cái sừng thịt đâm trên bụng ta.
Cảm xúc mềm yếu chọt chọt trên bụng ta một chút, ta nhíu mày, đối với sự hiểu biết của ta thì đây chỉ có thể là con yêu quái kia, ta hỏi: “Ngươi tính dùng cái sừng thịt này đâm chết ta sao?”
Xem ra con Lộc Mã Thú này là một con yêu quái cực kỳ mang thù, nhiều năm qua như vậy rồi còn muốn tìm ta trả thù….Chỉ là bình thường nó không dám ra tay, hôm nay tự cho là thời cơ tốt vì ta đã bị thương, muốn khi dễ ta sao….
Nhưng mà vì sao nó đã lăn lộn nhiều năm như vậy nhưng trí óc vẫn thật ngu ngốc a?
Ta nắm lấy cái sừng thịt của nó, cả người Lộc Mã Thú cứng đờ, giống như nhớ lại điều gì đó không tốt, nó lập tức không có động tác gì nữa. Ta thấy kỳ quái hỏi: “Ngươi tới đây để báo thù sao lại hiền lành như vậy? Phản ứng cũng quá chậm chạp đi….” Nhìn tuyết đầy trên lưng của nó ta đã hiểu rõ: “Không phải là ngươi âm thầm quan sát cả đêm qua không dám ra tay, hiện tại thấy ta sắp đi thì không biết sống chết mà vội vàng lao tới chứ?”
Cả người Lộc Mã Thú cứng đờ.
Tà khí dần biến mất, dây thừng mang Sơ Không trói chặt, sắc mặt ta nghiêm túc từ trên cao nhìn xuống hắn: “Ngươi có gì bất mãn với ta, ngươi muốn làm người nào, ta đều có thể chậm rãi nói chuyện cùng ngươi, thậm chí đồng ý với ngươi, nhưng chỉ riêng việc ngươi đi vào con đường tà đạo là ta không thể tha thứ. Làm thần tiên, cho dù trong lòng không có bá tánh thiên hạ thì cũng phải phân biệt phải trái rõ ràng.”
“Tiểu Tường.” Sơ Không ngẩng đầu lên, dung mạo vẫn thuần khiết như ngày xưa, nhưng bên môi hắn lại mang nụ cười thật bất đắc dĩ: “Cho tới bây giờ ngươi cũng chưa hỏi qua ý kiến của ta, vì sao dù thế nào ta cũng phải là thần tiên? Ta tu tiên chỉ vì muốn bảo vệ ngươi, nhưng mà thứ ngươi muốn lại không phải là sự bảo vệ của ta.”
Trong họng ta nghẹn lại, cảm thấy cho dù ta có nói gì thì hắn cũng không thông, ta quay đầu gọi Lộc Mã Thú. Khi đang chờ nó đi qua thì chợt thấy một cỗ tà khí dày đặc tràn ra, ta hoảng sợ quay đầu đã thấy quanh thân Sơ Không có tà khí nồng đậm, dần dần ăn mòn dây thừng đang trói hắn.
Cẩm Liên kia…rốt cuộc đã làm cái gì với Sơ Không!
Ta ngạc nhiên nhảy người lên trước muốn bắt lấy Sơ Không thì hắn đã xoay người trốn đi, ta giận dữ dùng thân pháp nhanh nhất đuổi theo hắn, sau đó ngắn ngủi giao chiến với hắn mấy chiêu, bên hông hắn có kiếm, nhiều lần ta nghĩ hắn sẽ rút kiếm ra nhưng hắn không rút, ta biết, hắn vẫn không muốn đánh ta, trong lòng ta thấy ấm áp. Ngay sau đó ta cố gắng dùng lực gạt chân hắn một cái túm vạt áo của hắn chặn hắn xuống.
Ta gắt gao chặn hắn, lớn tiếng gọi: “Lộc Mã Thú!”
Trong không trung có tiếng hí dài, Lộc Mã Thú xé không gian mà chạy đến, Sơ Không giãy dụa, ta ấn cổ hắn nói: “Hoặc là ngươi giết ta đi, hoặc là ngoan ngoãn chịu trói.” Ta nói xong, Sơ Không cắn răng một cái sờ soạng xung quanh lấy được một viên đá bắn vào chân Lộc Mã Thú đang chuẩn bị rơi xuống. Lộc Mã Thú bị đau nên thân hình bất ổn xoay một cái, sắp chuẩn bị rơi xuống người ta.
Trong lòng ta hoảng hốt, Sơ Không nhân cơ hội xoay người rời đi, ta đang định đứng dậy đuổi theo thì Lộc Mã Thú đã đè lên ta, ta mắng: “Ngươi, thắng lợi thì không có, nhưng thất bại thì quá thừa đó!”
Sơ Không ở bên kia nhanh chóng đáp mây rời đi, ta thật vất vả mới tìm được hắn, sao lại có thể để hắn chạy thoát….